Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2963: Thứ Gì Thế




Khánh Kỵ vào cửa:

“Lão gia tử, ở phương bắc có vài đội tìm được tung tích của quân đoàn thú nhân. Người của chúng ta bị chết sạch, chúng ta đang lợi dụng tính cơ động cao để đánh bại lục quân của chúng ta một cách nhanh chóng. Chúng quá linh hoạt, bên ta khó có thể ngăn cản, Khánh Vũ đang phân tích chiến thuật, trước mắt số lượng của quân đoàn thú nhân có khoảng 23 vạn, tập đoàn quân Khánh thị sau khi tiêu diệt được 11 vạn thú nhân thì toàn diệt.”

Mãi lâu sau, lão gia tử thở dài:

“Già rồi, không muốn nghe những tin tức như thế này nữa.”

“Chúng ta phải đi thôi, quân đoàn thú nhân đã đến rất gần nơi đây rồi…”

Khánh Kỵ nói.

“Không đi.”

Kiếm Môn Quan.

Thành viên Hội Phụ Huynh lần lượt vượt qua phòng tuyến Khánh thị, mỗi khi họ đi qua binh sĩ Khánh thị sẽ đưa bánh mì và nước khoáng đến tận tay mỗi người, dặn dò họ nhất định phải ăn từ từ kẻo đầy bụng.

“Cứ đi tiếp, đằng trước sẽ cung cấp giày và quần áo mới, vất vả rồi.”

“Vất vả.”

“Vất vả.”

Có thành viên Hội Phụ Huynh mờ mịt nhìn bánh mì và nước trong tay, cảm thấy không chân thực chút nào.

Họ trèo đèo lội suối bao lâu nay, chưa từng thấy viện quân và vật tư, ngoài một chút dược phẩm ra thì không còn sự giúp đỡ nào khác.

Ngay từ đầu, nhiều người trong tổ chức rỉ tai nhau, bởi vì Phụ Huynh gặp nạn nên Khánh thị lựa chọn vứt bỏ Hội Phụ Huynh.

Khánh Trần và ông lão trên núi Ngân Hạnh chưa từng tiết lộ với họ khi nào sẽ có người đến tiếp ứng, khi nào đến điểm cuối, chỉ không ngừng nói với họ cứ đi tiếp, tiếp tục tiến về phía trước.

Mà bây giờ, bên trong phòng tuyến của Kiếm Môn Quan, nơi nơi đều là binh sĩ Khánh thị, đối phương mang theo vật tư chờ ở đây, khiến họ luống cuống tay chân, sao các ngươi không làm thế từ trước?

La Vạn Nhai đứng trước cửa một lều trại quân đội, hỏi Khánh Nhất với giọng nghi ngờ:

“Không cần đi tiếp nữa chứ?”

Khánh Nhất lắc đầu:

“Không, các ngươi còn phải tiếp tục đi thêm 20 cây số nữa, ở đó có chuẩn bị sẵn mật thược chi môn đón các ngươi đến nơi khác.”

“Vì sao trước đó không dùng mật thược chi môn?”

La Vạn Nhai hỏi với giọng đắng chát.

Khánh Nhất lại lắc đầu:

“Đây là quyết định từ núi Ngân Hạnh, chúng ta không có quyền can thiệp.”

La Vạn Nhai hỏi:

“Bọn ta có thể ở Kiếm Môn Quan nghỉ ngơi bao lâu?”

“Không thể nghỉ ngơi.”

Khánh Nhất nói:

“Bên ngoài Kiếm Môn Quan còn có hơn mười nghìn người máy chiến tranh, không ai biết khi nào kết giới vây khốn bọn chúng sẽ biến mất, bọn ta sẽ giám sát kết giới mọi lúc, một khi kết giới có dấu hiệu buông lỏng thì sẽ thả đạn đạo ngay lập tức. Nhưng nếu oanh tạc thất bại thì tất cả mọi người ở Kiếm Môn Quan sẽ tranh thủ thời gian cho các ngươi, để các ngươi có thể thuận lợi đi qua mật thược chi môn.”

Các thành viên của Hội Phụ Huynh nhìn nhau, họ không ngờ sau khi đến Kiếm Môn Quan còn phải tiếp tục bôn ba.

Đến bây giờ, thể lực của nhiều người đã đến giới hạn.

Hoặc là nói, mọi người đã đến giới hạn lâu rồi, họ đã đột phá giới hạn không biết bao nhiêu lần.

“Đằng sau mật thược chi môn là nơi nào?”

La Vạn Nhai nghi hoặc.

“Không biết, việc này cũng do lão gia tử quyết định.”

Khánh Nhất nói một cách bình tĩnh:

“Tiếp tục đi đi, điểm cuối của các ngươi không phải ở đây.”

Dường như La Vạn Nhai đã nhận ra điều gì:

“Điểm cuối của các ngươi...Là ở đây sao?”

Khánh Nhất nở nụ cười:

“Không biết.”

La Vạn Nhai hít sâu một hơi, rồi quay lại nói với Tiểu Thất:

“Tiếp tục di chuyển!”

Tiếng khóc của Jindai Sorane vang lên trong đội ngũ, chỉ có Jindai Kura kiên nhẫn an ủi nàng.

Tiểu Thất dẫn theo chú tiểu tiếp tục đi về phía số phận vô định phía trước, đội ngũ khổng lồ lại lên đường.

Khánh Nhất nhìn theo Hội Phụ Huynh rời đi, Khánh Khôn đi đến sau lưng hắn, giọng điệu hùng hổ:

“Tiểu tử ngươi sao lại không đi?”

Khánh Nhất quay đầu lại nhìn cha mình:

“Ta đến đây với nhiệm vụ của mình, chưa hoàn thành đương nhiên không thể rời đi.”

Khánh Khôn sửng sốt:

“Mật Điệp Ti các ngươi làm gì, thu thập tình báo à?”

“Có lẽ ngươi đã quên, chức trách của Mật Điệp Ti không chỉ là thu thập tình báo, mà còn có xâm nhập, ám sát, xử quyết.”

Khánh Nhất nói:

“Những việc nguy hiểm nhất trong Khánh thị từ trước đến nay đều do Mật Điệp Ti bọn ta làm.”

Khánh Khôn mắng chửi một tiếng, hắn nhìn xung quanh, chợt phát hiện một chiếc khí cầu máy theo Khánh Nhất đến đây chưa bao giờ mở cửa ra:

“Bên trong là thứ gì thế?”

Khánh Nhất lắc đầu:

“Mong vị đồng liêu này tự trọng, tuy ta và ngươi cùng cấp nhưng cấp bậc bảo mật của Mật Điệp Ti cao hơn ngươi, xin đừng tự tiện thăm dò.”

Khánh Khôn thất thế thì quýnh lên:

“Bên trong không phải là thứ giống Bạo Quân đấy chứ?”

Hắn là thành viên quản lý cấp cao trong Khanh thị, đương nhiên hắn biết Bạo Quân đã nổ tung hạm đội Hắc Thủy Thành ở thành phố số 18 có nguồn gốc từ Khánh thị, hiện giờ rất có khả năng chiếc khí cầu máy kia cũng đang cất chứa thứ tương tự.