Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2962: Yên Tâm




Linh cười:

“Ta không ngờ Khánh Trần chỉ trở về có bảy ngày mà đã có thể nghĩ đến việc truyền tin tức lại cho các ngươi. Người bình thường sau khi mất trí nhớ sẽ trốn tránh người quen và chuyện trước kia, nhưng hắn thì khác, hắn tìm kiếm các ngươi trước là giải pháp tối ưu. Sau bảy tiếng đồng hồ giảng giải, hắn nhận ra các ngươi chắc chắn đáng để tín nhiệm, cho nên thay vì tự mình tìm lại ký ức một cách chậm chạp, chi bằng tìm các ngươi trước. Nếu ta mất ký ức thì có lẽ ta sẽ không tin bất cứ ai cả.”

“Tại sao phải làm như vậy?”

Lão gia tử hiếu kỳ.

Ánh mắt của ông ấy hết sức bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận.

Linh nói:

“Chẳng qua là không đành lòng thấy con gái mình cũng phải chịu nỗi cô đơn giống như mình thôi. Nếu phân tích một cách khách quan về bản thân thì là do cô đơn nghìn năm khiến tình cảm của ta trở nên vặn vẹo, nhưng trước nay chuyện tình cảm không có đúng sai, ta cũng không cảm thấy ích kỷ trong tình cảm có gì là sai cả.”

“Vậy kết quả là gì?”

Lão gia tử lại tò mò thêm:

“Nhất có thành công không?”

Linh cười khẽ:

“Kết quả thì ta cũng không biết, bởi vì thông tin liên lạc bị cắt đứt rồi. Nhưng ta phán đoán, khả năng cao nàng sẽ chủ động từ bỏ, nàng thiên lương hơn ta. Nếu ta suy đoán không sai thì chắc hẳn Khánh Trần đang trên đường trở về đại lục phía Đông rồi.”

“Về kịp không?”

Lão gia tử hỏi.

Linh nghĩ:

“Ta đoán không kịp, nói thế ngươi có thất vọng không, dù sao kế hoạch của ngươi là chờ hắn về, chờ hắn trở thành thần...”

Lão gia tử cười nói:

“Thất vọng chứ.”

Linh hỏi:

“Ngươi biết ngươi và Khánh Chẩn khác nhau ở điểm nào không?”

Lão gia tử trả lời thản nhiên:

“Ta không bằng tổ tiên Khánh Chẩn.”

Linh:

“Không, với ta, trí tuệ của các ngươi không kém gì nhau, thậm chí ngươi còn có Bàn Cờ Thiên Địa. Ngươi và hắn khác nhau ở chỗ, hắn vĩnh viễn tin tưởng mọi việc có thể xoay chuyển, vĩnh viễn tin tưởng sức mạnh của người bình thường. Khánh Trần có một câu mà ta rất tán đồng, ấy là “thời đại này không cần chúa cứu thế, nó cần tất cả mọi người đứng lên trở thành anh hùng”, tuy nghe rất trẻ trâu, nhưng ta lại thích nó.”

Lão gia tử mỉm cười:

“Trí tuệ nhân tạo cũng có lúc nhiệt huyết thế ư?”

Nói xong, lão gia tử gạt bàn cờ, làm lộn xộn ván cờ sắp thu quan:

“A, xin lỗi, bàn cờ loạn cả rồi.”

Linh sững sờ:

“Đường đường là gia chủ Khánh thị, vậy mà lại lại làm chuyện ấu trĩ như thế à?”

Lão gia tử nói với giọng nghiêm túc:

“Gia chủ Lý thị Lý Tu Duệ cũng ấu trĩ vậy mà, ta học theo hắn đấy. Hơn nữa bây giờ ta không phải gia chủ Khánh thị, chỉ là nhân viên vừa tái nhậm chức thôi.”

Linh:

“Hừ.”

Lão gia tử lấy làm lạ:

“Thì ra trí tuệ nhân tạo cũng sẽ phát ra âm thanh khinh thường như thế ư?”

Linh:

“Nhâm Tiểu Túc dạy ta rất nhiều thứ vô dụng, ví dụ gặp chuyện gì không chắc chắn thì phải trả lời “ừm ừ”, tỏ vẻ ghét bỏ thì “hừ”, nói thật, hắn được các ngươi tôn làm thần, nhưng những việc hắn làm chẳng giống một vị thần nên làm...Mà có một điều ta khá tò mò, ta trì hoãn thời gian Khánh Trần trở về, chẳng lẽ ngươi không hề tức giận sao?”

Lão gia tử nở nụ cười:

“Nếu Khánh Trần trở thành thần, khoan nói đến việc hắn có thể chiến thắng đại lục phía Tây không, ta lại hỏi một câu...Đại lục phía Tây có năng lực giết hắn không?”

Linh suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi trả lời:

“Dù là thần thì cũng không phải vạn năng, nhưng chỉ có thần mới có thể giết chết thần, vì thế về mặt lý thuyết, trên đời này chỉ có hai người có thể giết được hắn.”

Lão gia tử nói”

“Vậy thì chỉ cần hắn còn sống, Khánh thị vĩnh viễn không chết, đúng không? Kết quả tệ nhất là Khánh thị chỉ còn một người cuối cùng, nhưng đám người đại lục phía Tây ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn xóa sổ khỏi dòng thời gian. Khánh thị bọn ta đã bất bại rồi, vì sao ta phải lo lắng?”

Ông cụ nói tiếp:

“Tuy bọn ta sẽ chết, ta sẽ chết, Khánh Dã sẽ chết, Khánh Khôn, Khánh Vũ cũng sẽ chết, nhưng Khánh thị không chết, vậy là đủ rồi. Hắn ở đâu thì nơi đó là Khánh thị, mồi lửa của Khánh thị là một vị thần, ngươi có sợ không?”

Linh đứng dậy:

“Chỉ cần con trai còn sống thì kệ thây tất cả à? Thương con mà nói năng khí phách như vậy, ta cũng mới được nghe lần đầu đấy. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nói ngươi tuy không phải một lãnh tụ hợp cáchm nhưng lại là một người cha đủ tiêu chuẩn...Ngươi vẫn bằng lòng để ta tiếp tục nắm quyền chỉ huy à?”

Lão gia tử cười nói:

“Có người làm việc thay ta, ta có thể bớt lo, người làm công mà, trốn việc được thì trốn thôi.”

Linh gật đầu:

“Yên tâm, điều khác biệt giữa ta và ngươi là ta cho rằng trận chiến này không cần đến Khánh Trần cũng có thể giành được thắng lợi.”

Nói xong, nàng đi ra khỏi phòng, bước xuống bậc thềm vắng vẻ, rời khỏi trang viên Ngân Hạnh.

Ông lão ngồi yên trong phòng, không biết đang nghĩ gì.