Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2948: Lịch Sử




320 năm trước, công nghệ phản trọng lực đã dần dần hoàn thiện, vì vậy 289 năm trước cứ điểm trên không đầu tiên ra đời: “Tàu Hào Quang” của đại lục phía Tây.

Hiện nay, cứ điểm trên không đã trải qua ba lần thay đổi công nghệ, trở thành bá chủ độc nhất vô nhị trên bầu trời, một khi có thế lực nào đó không thể chế tạo cứ điểm trên không thì sẽ dần tụt hậu như Kashima, tài nguyên sẽ bị người khác bóc lột.

Nhưng bây giờ, đầu tiên là Hà Kim Thu dùng một chiêu kiếm đâm thủng tàu Bạch Ngân, sau lại có Dodomeki cắt cứ điểm trên không màu đen kia ra từng lớp như cắt bánh ngọt.

Dù là ai, chỉ cần có thể bằng sức mình đối kháng tác phẩm đỉnh cao của công nghệ khoa học đương thời của nhân loại thì người đó chắc chắn sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử siêu phàm già.

Jindai Kura không ngần ngại hiến tế mắt của mình, cuối cùng giúp Dodomeki leo lên đứng đầu cảnh giới bán thần, hắn trả giá đủ nhiều, và cũng nhận lại đủ nhiều.

Giờ khắc này, một nửa số khí cầu máy của hoàng tộc bị nàng đánh hạ, cứ điểm trên không lơ lửng trên trời không di chuyển mảy may, phòng chỉ huy bị phá hủy, đã rơi vào trạng thái hoàn toàn mất khống chế.

Dodomeki chỉ dựa vào một mình mình ngăn cạn hạm đội không quân hoàng tộc mạnh nhất đại lục phía Tây!

Sau mỗi một lần vung tay, máy bay không người lái từ trên không rơi xuống liên tục, giống như đèn đường đêm hè bị muỗi bao quanh, một mồi lửa có thể thiêu sạch một đám côn trùng.

Nhưng dù vậy, hạm đội của đại lục phía Tây vẫn cứ ùn ùn không dứt, hơn nữa còn không sợ, mục đích là khiến nàng tiêu tao thể lực đến khi kiệt sức mới thôi.

Lúc trước Bạch Ngân Thành dùng chiến lược này để đối phó với Hà Kim Thu, bây giờ hoàng tộc cũng dùng nó để đối phó Dodomeki.

Từng chiếc máy bay không người lái tự động phát nổ, biến thành những cụm pháo hoa trên không trung.

Dodomeki cảm giác được Jindai Kura gặp nguy hiểm, có ý định thoát khỏi vòng vây, nhưng khi nàng định xuyên qua không gian như lúc trước thì bị lực lượng vô hình trong hư không ép trở lại chỗ cũ!

Hàng vạn chiếc máy bay không người lái của cứ điểm trên không và hơn ba trăm chiếc khí cầu máy đã bao vây Dodomeki, quốc vương Roosevelt trước đó đến gần hổ phách là để lấy lại vật cấm kỵ kết giới mạng nhện Đinh Tán Đồng, dùng để giam cầm một khu vực.

Tất cả những việc này là để suy yếu sức mạnh thao túng không gian, khiến Dodomeki không thể quay lại cứu viện Jindai Kura.

Ai cũng biết, muốn giết Âm Dương Sư thì phải giết bản thể trước.

Chỉ cần bản thể chết, thức thần sẽ biến mất.

Đến bây giờ Jindai Kura mới hiểu ra, ngay từ đầu hắn đã nằm trong mục tiêu của Người Xem Mệnh.

Hội Phụ Huynh là mục tiêu chính, hắn cũng vậy.

Jindai Kura nhắm mắt, nhìn quốc vương Roosevelt, hắn dùng tiếng Anh chế nhạo:

“Người Xem Mệnh đúng là đáng sợ, các ngươi có thể nhìn thấy mảnh vỡ số phận, và đủ quyết đoán, vậy mà lại dùng cứ điểm trên không làm mồi, lừa Dodomeki rời khỏi ta… Đấy là cứ điểm trên không đấy.”

La Sát Mặt Ngựa, Tenjo Kudari, Shirouneri và các thức thần khác lần lượt hiện ra, thế nhưng dù bị thức thần bao vây, quốc vương Roosevelt vẫn tiếp tục tiến lên như chỉ đang tản bộ, ông ta hơi nghiêng người đi, tránh né được tất cả các đòn tấn công.

Giống như một buổi thi đấu biểu diễn võ thuật, một người ra chiêu, nhưng lại tránh né được mọi chiêu của đồng đội.

Dù các thức thần cố gắng tấn công đến mấy thì quốc vương Roosevelt vẫn bước đi hết sức thong dong trên đường núi, khi sắp đến nơi thì dừng lại.

Jindai Kura ca ngợi:

“Thủ đoạn lợi hại thật, nếu không phải ta biết tuổi thọ của các ngươi quá ngắn thì ta cũng muốn tu luyện truyền thừa Người Xem Mệnh.”

Quốc vương Roosevelt đứng cách họ mấy chục mét, đáp lại:

“Sự hiểu biết của đại lục phía Đông về chiến tranh vẫn quá lạc hiệu, khi ngươi không có năng lực tiếp viện cho cuộc chiến lâu dài đương nhiên nó quan trọng, nhưng chúng ta đánh giáp lá cà, dùng nó để đổi lại một bán thần khó có thể đối phó thì đương nhiên là đáng giá.”

Muto Taka và Ryosuke Takahashi đứng phía sau lập tức rút trường đao tachi ra, chậm rãi bước lên che chở cho Jindai Kura.

Nhưng Jindai Kura chỉ mỉm cười:

“La Vạn Nhai, ngươi dẫn hai người họ đi đi.”

“Bọn ta không thể đi!”

Muto Taka lớn tiếng.

“Các ngươi là truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn, lại chưa từng được huấn luyện riêng để phân biệt âm thanh, bây giờ không còn đôi mắt, về sau tìm một chốn thế ngoại đào nguyên yên tĩnh dưỡng lão, không bao giờ tham gia chiến đấu nữa.”

Jindai Kura cười tủm tỉm, quay sang nói với La Vạn Nhai:

“Ngươi cũng phải sống sót, phải để Khánh Trần biết ta đã hy sinh bao nhiêu!”

La Vạn Nhai nghĩ thầm, đến lúc nào rồi mà vẫn còn cười được.

Jindai Kura nói khẽ:

“Đi đi, các ngươi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, đây không phải cuộc chiến các ngươi nhúng tay vào được.”