Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2933: Mục Đích




“Từ khi sự kiện xuyên không bắt đầu cho đến bây giờ, rốt cuộc người du hành thời gian đã trải qua chu kỳ 30 ngày bao nhiêu lần rồi rồi?”

Trong phòng an toàn u ám, Khánh Trần hỏi.

Nhất trả lời:

“Hai lần, chính là khoảng thời gian ngươi bị bắt đến căn cứ A02.”

Khánh Trần cau mày:

“Cơ chế lần này cực kỳ bất lợi cho chúng ta.”

Nhện Đen ngẩn ngơ nhìn Khánh Trần, nếu người khác mất trí nhớ thì chỉ sợ sẽ cần họ tốn rất nhiều thời gian giải thích mọi việc, trong lúc đó còn phải trải qua một quá trình từ xa lạ đến quen thuộc, từ không tin tưởng đến tin tưởng lẫn nhau.

Mà Khánh Trần thì khác.

Nàng chắc chắn đối phương vẫn chưa khôi phục ký ức, nhưng hắn đã bắt đầu vào vai, nghĩ cách khôi phục thân phận, đồng thời chủ động liên hệ với Hội Phụ Huynh.

Khánh Trần nói:

“Trước đó các ngươi nói là tu hành giả và dị năng giả, bây giờ trong cơ thể của ta dã có vấn khí Kỵ Sĩ, nhưng lôi tương vẫn chẳng thấy đâu. Nào, kể lại cho ta nghe về những người bên cạnh ta đi, để xem ta có nhớ ra được gì không.”

Nếu chỉ có tố chất cơ thể của Kỵ Sĩ bán thần mà không có kinh nghiệm chiến đấu và năng lực khác thì e rằng hắn khó có thể thoát khỏi vòng phong tỏa của Trung tâm Vương Thành.

Vì vậy hắn phải chủ động khôi phục ký ức, để mình trở lại với trạng thái mạnh nhất.

Nhất ngồi chống cằm trên thùng vật tư, bắt đầu nói với giọng điệu hào hứng:

“Sư phụ của ngươi Lý Thúc Đồng, 16 tuổi theo sư phụ của mình bước lên con đường Kỵ Sĩ, trước khi vượt qua sinh tử quan đầu tiên hắn phải huấn luyện hơn một năm nhưng hắn lại nói với ngươi rằng hắn chỉ huấn luyện hơn một tháng. Sau khi hoàn thành sinh tử quan thứ nhất, sư gia của ngươi ném hắn và Trần Gia Chương lại cho sư thúc của họ, sư thúc dẫn hai người họ đến lồng bát giác để kiếm tiền, sư phụ của ngươi và Trần Gia Chương vốn tưởng rằng sẽ được chia tiền, kết quả là sư thúc nướng hết tiền cho gái gú, hơn nữa còn cho hai người các ngươi một khoản nợ vay tiền mua nhà. Không ngờ còn nhỏ mà đã phải oằn vai gánh nợ mua nhà rồi.”

“Khụ khụ.”

Khánh Trần cảm thấy mất tự nhiên:

“Sao lại nói về lịch sử đen tối của tổ chức Kỵ Sĩ bọn ta thế...Với cả chuyện vay nợ mua nhà này sao ta thấy quen quen vậy.”

“Vì sư phụ của ngươi cũng làm thế với ngươi mà.”

Nhất cười tủm tỉm, nói tiếp:

“Ta tận mắt nhìn thấy hắn dùng vật cấm kỵ ACE – 005 biến thành bộ dạng của ngươi đến ngân hàng vay tiền.”

“Vậy cuối cùng sư phụ ta trả nợ kiểu gì?”

Khánh Trần hỏi.

“Sư phụ ngươi thời trẻ không giỏi kiếm tiền, đi thi đấu quyền cũng không biết giả vờ như ngươi, chẳng bao lâu đã bị cấm thi đấu.”

Nhất nở nụ cười:

“Hắn lén về nhà tìm đại ca Lý Vân Thọ, khi ấy Lý Vân Thọ vừa mới vào Xu Mật Xử, bèn trộm giúp hắn trả hết nợ. Những năm làm Kỵ Sĩ hắn thích kết giao hào kiệt, mở tiệc đãi khách như bậc du hiệp, kết quả lần nào không đủ tiền là lại về nhà tìm đại ca.”

Khánh Trần nhớ Nhất từng nhắc đến Lý Thúc Đồng cùng với Lý Vân Thọ - một người khác hoàn toàn với người kia, song không biết vì sao đối phương cũng khiến hắn cảm thấy kích động như Lý Thúc Đồng.

Hắn nhìn Nhất và nói:

“Nói về những người khác đi, những người khá quan trọng với ta ấy.”

Nhất tiếp tục:

“Lý Trường Thanh...Ờm, ta cảm thấy nàng hẳn là một người rất quan trọng, các ngươi từng kề vai chiến đấu, nàng mang người vào trang viên Bán Sơn của Lý thị, ngươi từng cố thủ ở điểm bắn lén để cứu nàng, còn nàng vì cứu ngươi mà điều khiển tàu Thanh Sơn một mình xuối nam. Chỉ có điều, về sau nàng chủ động biến mất khỏi thế giới của ngươi.”

Khánh Trần im lặng, không đáp lại.

Linh nói:

“Nếu không tính toán sai thời gian thì bây giờ Lý Trường Thanh đang ở trên tàu Thanh Sơn, sau khi phá hủy đường tiếp viện của đại lục phía Tây thì bị quân địch phục kích. Ta là người ra lệnh, nhưng trong tình trạng tín hiệu bị chặn, ta cũng không nắm bắt được tin tức mới, nhưng có khả năng nàng sẽ chết.”

Khánh Trần hỏi:

“Tại sao lại có mệnh lệnh bảo người đi chịu chết?”

“Đương nhiên là vì phải cứu nhiều người hơn.”

Linh đáp lại một cách bình tĩnh:

“Chỉ huy không thể bị dao động bởi tình cảm, mà trùng hợp ta không có tình cảm. Nếu không cắt đứt đường tiếp viện thì binh lực quân địch ở Kiếm Môn Quan sẽ tăng gấp đôi, đến lúc đó không không ai có thể ngăn cản được họ, hơn hai trăm nghìn thành viên Hội Phụ Huynh sẽ chết. Tuy bây giờ ngươi mất trí nhớ, nói cho ngươi biết nhiều chuyện như thế cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng chiến tranh là nghệ thuật của sự từ bỏ, từ khi ngươi vứt bỏ một cái gì đó thì ngươi phải hiểu “Cái gì mới là quan trọng nhất”.”

“Cái gì mới là quan trọng nhất?”

“Cơ hội để chiến thắng.”

Linh nói một cách nghiêm túc:

“Mục đích của chiến tranh là giành chiến thắng trong cuộc chiến, nếu không thể chiến thắng, vậy thì chẳng có nghĩa lý gì cả.”