Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 293: Nhận Nhầm Người




Ánh mắt kia vô cùng sắc bén, như đang quan sát tất cả chi tiết trên khuôn mặt Khánh Trần, ánh mắt này như có động vật nguy hiểm nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Khánh Trần trả lời một câu: Bạn học, chắc ngươi nhận nhầm người rồi.

Hắn không tin đối phương chắc chắn trăm phần trăm, xác suất lớn nhất là đang lừa mình.

Ương Ương lại viết: Ngươi chính là sát thủ trên núi Lão Quân đêm hôm ấy, dù ngươi thay đổi kiểu tóc, nhưng ánh mắt rất giống, điều này ta không nhận sai được.

Khánh Trần trả lời: Bạn học, ngươi nhận nhầm người thật.

Lúc này, Ương Ương không nói nhảm nữa.

Nàng rút ra một bức tranh phác hoạ từ trong cuốn sách của mình, đặt trước mặt Khánh Trần.

Khánh Trần nhìn bức tranh đơn giản trước mặt, đường nét đậm nhạt cực kì rõ ràng, hóa ra lúc trước cô nàng này tô tô vẽ vẽ, là vẽ hắn!

bức tranh kia chỉ vẽ nửa khuôn mặt của Khánh Trần, ánh mắt sinh động như thật.

Ương Ương viết: Đêm hôm đó là lần đầu tiên ngươi giết người. Nếu như là lần đầu tiên, vậy ngươi mạnh hơn ta nhiều.

Khánh Trần nhìn bức tranh trước mặt, hắn trên tranh vô cùng luộm thuộm, tóc tai rối bời, trên mặt cũng có vết bẩn.

Nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định và cố chấp.

Đằng đằng sát khí.

Hắn cảm thấy, nếu đêm đó hắn soi gương, mình trong gương nhất định giống y đúc bức tranh này.

Chẳng lẽ cô nàng này cũng có khả năng nhìn một lần là không quên?

Không chỉ Khánh Trần có cảm giác này, Nam Canh Thần ở bên cạnh cũng len lén liếc đến bức tranh, như nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm hôm ấy.

Bọn côn đồ hung hãn, ánh lửa ngập trời, tiếng gào thét.

Lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, là Khánh Trần cứu hắn.

Dù đã qua nhiều ngày, Nam Canh Thần sắp quên mất mọi chuyện xảy ra đêm đó.

Nhưng bức tranh phác hoạ này vô cùng thần kì, nó có thể lôi hắn trở lại đêm hôm đó.

Ương Ương thấy hắn không nói lời nào, lại viết một tờ giấy:

"Ta đã vẽ tranh mười hai năm, am hiểu nhất là vè chi tiết trên khuôn mặt. Thomas Lawrence là một trong những hoạ sĩ mà ta thích nhất, đôi mắt và biểu cảm trên khuôn mặt của ngươi lúc ấy đặc biệt như vậy, ta nhìn một lần tuyệt đối không quên. Ta tin tưởng bản thân, ngươi không cần phủ nhận nữa."

Khánh Trần biết Thomas Lawrence, người này từng là viện trưởng Học viện nghệ thuật Hoàng gia Anh, một trong những hoạ sĩ nổi tiếng nhất về vẽ tranh chân dung.

Hắn hiểu, dù cô nàng này không có khả năng nhìn một lần không quên như mình, nhưng đối phương lại luyện tập khả năng vẽ chân dung quanh năm.

Như những người vẽ chân dung dạo ở ven đường, họ có thể nhanh chóng vẽ được đặc điểm khuôn mặt khách hàng trên giấy.

Khánh Trần nghĩ một lúc lại viết lên tờ giấy:

"Bạn học, ngươi nhận sai người rồi."

Ương Ương liếc mắt nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế, Khánh Trần biết đối phương không sai nhưng hắn không thể thừa nhận.

Hắn kẹp bức phác họa vào trong sách, sau đó cẩn thận từng li từng tí xé nát tờ giấy đầy chữ, bảo đảm không ai có thể ghép lại được.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn mọi chuyện, dù hắn thấy không rõ trên tờ giấy viết gì nhưng hắn biết trên đó viết rất nhiều chữ lít nha lít nhít.

Giờ phút này, ngay cả hắn cũng đang nghi ngờ: Có phải Ương Ương vì bạn học Khánh Trần mới tới đây không?

Nhưng thứ Khánh Trần đang nghĩ tới là, xem ra biện pháp che mặt này không dùng được nữa, phải đổi sang mặt nạ mới được.

Nếu không lần sau gặp phải người vẽ chân dung chuyên nghiệp, hắn sẽ bị phát hiện ra mất!

Chờ chút, tại sao cô nàng tên là Ương Ương này lại chuyển đến đây?

Đầu tiên, nàng hoàn toàn không cần ôm đùi Lưu Đức Trụ giống những người khác.

Bởi vì siêu phàm giả đã có con đường của mình.

Thứ hai, cô nàng này cũng không phải đến đến đây để tìm Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, ít nhất hai vị kia cũng không biết chuyện này.

Hơn nữa, cô nàng này cũng không phải vì mình mà đến, sau khi đối phương đến nơi này, mới phát hiện mình cũng ở đây.

Trước mắt xem ra, việc đối phương đến lớp này chỉ là trùng hợp.

Nhưng Khánh Trần nghi đối phương đến chuyển tới đây vì mục đích khác hoặc mục tiêu khác.

Lúc này, ngoài hành lang vang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một giáo viên của phòng giáo vụ đi vào cửa phòng học:

"Sau khi tan học, các học sinh đến hội trường tập hợp. Dạo gần đây đang có dịch virus viêm gan B. Hôm nay nhà trường tổ chức kiểm tra sức khoẻ miễn phí cho các bạn học sinh. Chương trình học buổi sáng được tạm dừng, mọi người nhanh chóng tập trung."

Nam Canh Thần đột nhiên ngơ ngẩn, hắn ngay lập tức muốn nhìn về phía Khánh Trần, nhưng may mắn nhịn được.

Hắn có thể cảm giác được, lần kiểm tra sức khoẻ này không đơn giản!

Quốc gia quy định viêm gan B là một trong những bệnh dễ truyền nhiễm, xét nghiệm không đảm bảo rất dễ lây lan.

Nhưng vấn đề là, ai cũng chưa thấy lần kiểm tra sức khoẻ nào được tổ chức vội vàng như vậy, thậm chí còn không có người thông báo trước là không được ăn bữa sáng.

Tất cả mọi thứ đều rất vội vàng.