Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2919: Lo Lắng




Hội Phụ Huynh không đấu lại hạm đội không quân, chỉ có thể trốn trong rừng núi ngày nghỉ đêm đi, dùng vải ngụy trang mà Khánh thị cung cấp để tránh né đuổi giết, điều này khiến tốc độ rút lui của Hội Phụ Huynh bị chậm lại.

Ở một phía khác, tàu Thanh Sơn vừa mới tập kích đường tiếp viện của hậu phương tập đoàn quân Phượng Hoàng Thành theo tọa độ Linh đưa cho, tuy hành động này tranh thủ thêm thời gian cho Hội Phụ Huynh nhưng hạm đội Phong Bạo Thành đằng sau phản ứng rất nhanh, họ đã chặn đường đi của tàu Thanh Sơn.

Nếu bây giờ không tìm thấy Khánh Trần thì đại lục phía Đông sẽ tổn thất nghiêm trọng!

Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Lý Đồng Vân:

“Các ngươi đều ở trên tàu Thanh Sơn, tình hình thế nào?”

Lý Đồng Vân lắc đầu:

“Đã phát hiện hạm đội của quân địch trong radar, dường như Người Xem Mệnh đã thấy được chúng ta sẽ tấn công đường tiếp viện cho nên mai phục sẵn.”

Người Xem Mệnh dùng một tuyến đường tiếp viện để đổi lấy cứ điểm trên không Thanh Sơn, nhìn kiểu gì cũng thấy có lời.

Hơn nữa đối phương đã nhìn thấy được tương lai, vậy thì chắc chắn sẽ còn kế hoạch khác.

Cho đến khi chiến tranh toàn diện bắt đầu, mọi người mới cảm nhận rõ ràng sự bất lực của người bình thường khi đối mặt với Người Xem Mệnh, đối phương thậm chí còn không cần hệ thống tình báo hoàn chỉnh và vệ tinh mà đã có thể biết được mọi nguy hiểm.

Lý Đồng Vân nói:

“Lý Trường Thanh cô cô đã lập kế hoạch tác chiến chuẩn bị phá vòng vây, nhưng với năng lực của Người Xem Mệnh thì chỉ sợ khó có thể thoát ra.”

La Vạn Nhai tỏ ra nghi ngờ:

“Đáng lẽ Linh phải biết rõ phương thức tác chiến của Người Xem Mệnh mới phải, nhưng nàng vẫn ra lệnh cho tàu Thanh Sơn đến Trung Nguyên, liệu có vấn đề gì không? Hơn nữa nàng còn cố ý bảo mấy người Tiểu Đồng Vân và Nam Canh Thần lên tàu Thanh Sơn!”

Từ góc độ của những người khác, những mệnh lệnh của Linh giống như cố ý đưa tàu Thanh Sơn và thành viên trung tâm của Bạch Trú cho đại lục phía Tây.

Trịnh Viễn Đông trầm ngâm:

“Trước khi tiếp nhận quyền chỉ huy nàng đã gặp mặt ông lão trên núi Ngân Hạnh, nếu người đó đã quyết định như vậy thì chắc chắn ông cụ có lý do của mình.”

Nghê Nhị Cẩu lẩm bẩm:

“Nhưng nếu chúng ta bị Linh hại chết…”

Trịnh Viễn Đông nói bằng giọng nghiêm túc:

“Nếu cái chết của chúng ta có thể đổi lấy thắng lợi, vậy thì tử vong cũng không phải vô nghĩa. Lần sau xuyên không, tất cả thành viên Côn Luân hãy đến Kiếm Môn Quan chi viện 330 nghìn người của Hội Phụ huynh cùng với Khánh Khôn và Jindai Kura.”

Maki-chan ôm Hồ Hỏa ngoan ngoãn ngồi một bên, cùng dự thính cuộc họp với Kỵ Sĩ dự bị, họ không quản ngày đêm hoàn thành năm sinh tử quan, Maki-chan, Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất đều đã lên cấp B, chỉ còn lại ba sinh tử quan cuối cùng.

Nhưng tất cả họ đều dừng bước trước thử thách bay bằng bộ đồ có cánh, mọi người đều đã nắm vững nội dung chính của trò thể thao mạo hiểm này, tập đoàn Hồ thị bố trí mười chiếc máy bay trực thăng để hỗ trợ cho cuộc huấn luyện của họ suốt ngày đêm.

Song mũi tên hình người xuyên bia ngắm tốc độ cao không phải là bộ môn ai muốn thì đều có thể hoàn thành, lúc trước Khánh Trần phải trả giá đắt, thậm chí không tiếc sử dụng Vải Liệm đẩy nhanh tình trạng bệnh của mình, cuối cùng mới hoàn thành nó.

Hổ Hỏa giống như túi chườm nóng, cuộn tròn trong lồng ngực Maki-chan, cô bé nghe hiểu tất cả những gì mọi người nói, nhưng thấy nhiều người gặp chuyện không may như thế, cô bé lại chỉ có thể ở thế giới ngoài chờ đợi trong sự bất lực.

Ở đây chỉ có mình bé không phải người du hành thời gian.

Jindai Kura ngồi cạnh cô bé, hắn giấu hai tay trong ống tay máo của chiếc kariginu màu trắng, cười nói:

“Ngươi đang lo lắng à?”

“Ừm.”

Maki-chan gật đầu:

“Lão sư, Đồng Vân tỷ tỷ và mọi người sẽ gặp nạn ư, sư phụ của ta thật sự chưa chết sao?”

Jindai Kura cười:

“Yên tân, sư phụ của ngươi mệnh cứng lắm, tất cả mọi người trên thế giới chết cả rồi thì hắn vẫn không chết được. Những người này lo lắng quá mức, ta chưa bao giờ lo về chuyện này cả.”

Maki-chan rơi nước mắt:

“Nhưng ta lo cho sư phụ lắm, lâu rồi ta không gặp hắn.”

Nói rồi nàng rút giấy từ vật cấm kỵ Hộp khăn giấy ra lau nước mắt, nhưng đột nhiên Jindai Kura nhìn thấy chữ viết trên một tờ giấy ướt đẫm:

“Khoan đã!”

Jindai Kura mở tờ giấy nhàu nhĩ kia ra:

“Hòn đảo trên không rơi xuống bình nguyên, thi hài chất thành núi trên hoang dã.”

Hắn suy tư:

“Hòn đảo trên không tức là tàu Thanh Sơn? Còn thi hài trên hoang dã ý chỉ thành viên của Hội Phụ Huynh? Không phải dấu hiệu tốt.”

Maki-chan giật mình.

Cô bé như thấy được La Vạn Nhai và Tiểu Thất lần lượt chết đi, thấy được tàu Thanh Sơn rơi xuống từ mảnh trời xa xôi.

Núi sông điêu tàn, thế giới đổ nát.

Trong khi mọi người còn đang họp, cô bé đột nhiên chạy ra ngoài, Jindai Kura đứng dậy theo sau, hắn cười hỏi:

“Ngươi định đi đâu?”