Trong đó, không ham thắng, công địch không quên mình, chịu mất quân để giành tiên cơ, thả nhỏ giữ lớn, địch mạnh thì tự vệ, thế yếu thì cố thủ hòa được Khánh Tầm phát huy đến cực hạn.
Không chơi nữa!
Đánh cờ sao có thể thắng được hậu duệ của Khánh Chẩn, Khánh Tầm không chỉ có thể vượng, mà còn có thể ẩn nấp bằng cách mà đối phương muốn.
Đó là thứ mà Lý Tu Duệ không thể nào sánh bằng.
Khánh Tầm nói:
“Liên Bang sắp gặp nạn, khi ấy cao ốc sụp đổ, ta và ngươi đều không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng ta có một con đường, chính xác hơn là ta nhìn thấy một con đường, có thể thắng.”
Lý Tu Duệ dở khóc dở cười:
“Ngươi muốn nhân cơ hội này lừa ta phối hợp với ngươi thống nhất Liên Bang đấy à, bớt giả thần giả quỷ đi.”
Tất cả những gì Khánh Tầm nhìn thấy đều là những thứ Lý Tu Duệ chưa thấy bao giờ, cho nên Lý Tu Duệ không tin.
Nhưng lúc này, Khánh Tầm nhặt những quân cờ Lý Tu Duệ vừa ném lên bàn.
Ông lão tiếp tục xếp quân đen, quân trắng, đầu không ngẩng lên:
“Ván cờ này chỉ có mình Lý Vân Thọ mới có thể xem, Tiểu Chuẩn, ngươi và gia chủ Lý thị ra ngoài chờ đi.”
Lý Tu Duệ trợn trừng mắt:
“Ngươi có biết thế nào là đãi ngộ chính trị không hả, ta lặn lội đường xa đến đây chơi cờ với ngươi mà ngươi bảo ta ra ngoài chờ?”
Khánh Tầm nhìn ông:
“Ta gọi ngươi tới uống rượu, không phải để chơi cờ, chính chủ là Lý Vân Thọ, chỉ có hắn mới được xem cờ.”
Lý Tu Duệ nhìn bàn cờ trước mặt:
“Đây là thứ ngươi bảo con ta Lý Thúc Đồng lấy từ ngục giam số 18 ra đấy à.”
Khánh Tầm không trả lời.
Lý Tu Duệ lại hỏi:
“Chắc chắn ngươi đã thấy chuyện gì quan trọng, vậy thì tại sao bọn ta không thể xem? Nhiều người xem thì có thể lắng nghe nhiều ý kiến hữu ích. Ngươi chớ cảm thấy ngươi thông minh hơn mọi người, như thể chỉ có ý nghĩ của ngươi mới khả thi.”
Khánh Tầm giương mắt nhìn Lý Tu Duệ:
“Không ham thắng.”
Ba chữ này cơ hồ bao quát toàn bộ nguyên tắc trong kế hoạch của Khánh Tầm, nếu ngươi có thể chấp nhận kết cục, vậy thì hãy ôm lấy số phận của mình, đừng thử giành được nhiều hơn...
Kết cục khác chưa chắc đã tốt hơn.
Lý Tu Duệ bĩu môi, ông cụ đứng ngoài cửa, cười híp mắt nói với Khánh Chuẩn:
“Chàng trai à, làm ảnh tử Khánh thị thì có tương lai gì đâu, đến Lý thị đi. Ta cho ngươi làm thành viên hội đồng quản trị độc lập của Lý thị, ta còn có mấy đứa con gái chưa lập gia đình, ta cảm thấy ngươi không tồi đâu, tiếp xúc với nhau thử xem...Đương nhiên, họ chịu phải bằng lòng mới được.”
Khánh Chuẩn cười khẽ, nói:
“Lão gia tử, ta kết hôn rồi.”
“A...Ta nghe về chuyện của ngươi rồi, lão Thất nói hình như trong khoảng thời gian ấy ngươi còn đến nhà bọn ta tìm hồ sơ.”
Lý Tu Duệ tặc lưỡi:
“Nhưng con người ta vẫn phải sống tiếp mà.”
Khánh Chuẩn cười nói:
“Nàng ấy sẽ cô đơn.”
Lý Tu Duệ thở dài:
“Đáng tiếc...Nhưng mà ngươi vẫn có thể đến Lý thị bọn ta.”
Giọng nói bực bội bỗng vọng ra từ trong nhà gỗ:
“Ngươi muốn nẫng người về bên mình thì nẫng xa một chút, đừng cố ý thọc gậy bánh xe trước mặt ta!”
Khánh Tầm và Lý Tu Duệ giống như hai cực đoan, một người là người chơi cờ trầm mặc kiệm lời, người còn lại là lão ngoan đồng tiêu sái phóng khoáng.
10 phút sau, Lý Vân Thọ thẫn thờ đi từ nhà gỗ ra, Lý Tu Duệ nói:
“Nói cho cha biết ngươi thấy gì?”
Lý Vân Thọ nhìn ông lão với vẻ mặt phức tạp:
“Không thể nói.”
“Ngươi là con ta, hay là con của lão?”
Lý Tu Duệ lườm:
“Nhận cha bên ngoài à?”
Khánh Tầm ở trong nhà nói:
“Ngươi gây khó dễ cho con mình làm gì, vào đây uống rượu.”
Lý Tu Duệ hùng hổ đi vào, Khánh Chuẩn đóng cửa nhà gỗ lại.
Hai người bên trong uống được một lúc thì tiếng oán trách của Lý Tu Duệ vang lên:
“Hồi học đại học ngươi kiêu căng như thế mà vẫn một đống cô gái thích ngươi, nếu họ không có đôi mắt tinh tường phát hiện ra vẻ đẹp chân thiện mỹ thì không thể phát hiện ra điểm tốt của ta.”
Khánh Tầm:
“Trên người của ngươi còn có thứ gọi là chân thiện mỹ cơ à?”
Bấy giờ Lý Vân Thọ và Khánh Chuẩn mới biết được, thì ra Khánh Tầm và Lý Tu Duệ từng là bạn đại học, từ khi ấy hai người họ đã ngứa mắt nhau.
Lúc đó, họ đều chưa phải gia chủ, không ai biết được trong tương lai mình sẽ nắm giữ số phận của ngàn vạn người.
Lúc này, Lý Tu Duệ lè nhè hỏi:
“Ngươi đột nhiên gọi ta đến uống rượu là vì ta sắp chết à?”
Khánh Tầm không trả lời.
Lý Tu Duệ cười vui vẻ, nói:
“Ngươi đấy, sống cả đời không tự tại, việc này thì có gì mà không nói được.”
Dứt lời, trong nhà vang lên “bốp” một tiếng, hình như là Lý Tu Duệ đập một phát lên vai Khánh Tầm.
Khánh Tầm tức giận:
“Ngươi đừng có mà động thủ động cước ở đây, nết rượu kiểu gì thế hả?”
Ngoài cửa, Lý Vân Thọ cứ đứng ngẩn ngơ mãi, không biết đang nghĩ gì.