Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2766: Xu Hướng Suy Tàn




Công tước Bạch Ngân chưa kịp suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thì cứ điểm trên không như mây đen trên bầu trời bỗng phóng pháo điện từ chủ lực.

Oành một tiếng, đạn pháo bắn thủng soái hạm Bạch Ngân Thành cùng với công tước Bạch Ngân bên trong.

Từ trước đến nay, cứ điểm trên không là nhân tố mấu chốt đủ để xoay chuyển tình hình trong chiến tranh trên không.

Giống như bán thần chiếm giữ địa vị không thể thay thế trong thế giới siêu phàm giả.

Khói lửa lan tràn trên bầu trời đêm.

Jindai Kura đặt thân mình vào trong đó, thậm chí quên cả chiến đấu.

Nhưng cái người nhàn rỗi giữa chiến trường này lại không mảy may bị ảnh hưởng.

Hết thảy nguy hiểm và chiến tranh đều lướt qua hắn, thần chết lởn vởn bên cạnh, song lại không thể tới gần.

Jindai Kura lẩm bẩm:

“Ta đã hồi tưởng trước khi chết luôn rồi mà giờ ngươi nói với ta rằng ta không cần chết...Cũng được đấy.”

Trong chiến trường trên không, hắn cười phá lên và vẫy tay với cứ điểm màu đen kia.

Hắn biết người không chế thật sự trong cứ điểm trên không ấy là ai, cho nên không hề hoảng sợ chút nào.

Khi một cứ điểm trên không vốn không có khả năng có mặt ở đây lại xuất hiện trên bầu trời...Nó đã quyết định trận chiến này sẽ chấm dứt bằng cách nào.

Jindai Kura nhìn tàu Chư Thần, nó lơ lửng giữa tầng mây, 36 đợt pháo điện từ chủ lực nhanh chóng vào quỹ đạo, hệ thống ngắm bắn tự động của nó tập trung vào từng chiếc khí cầu máy của Bạch Ngân Thành.

Khóa mục tiêu, tích năng lượng, phóng ra, bắn hạ.

Một loạt thao tác trôi chảy, đơn giản, hiệu suất cao.

Công nghệ động cơ khí cầu máy của vương quốc Roosevelt phát triển hơn Liên Bang ở đại lục phía Đông,

Vận tốc thực của khí cầu máy của đại lục phía Đông là khoảng 890 km/h, vận tốc thực của máy bay chiến đấu là 2800 km/h.

Vận tốc thực của khí cầu máy của đại lục phía Tây là 1080 km/h, của máy bay chiến đấu là 2800 km/h.

Từ góc độ kỹ thuật chuyên môn, sự chênh lệch vận tốc sẽ tạo nên sự khác biệt rất lớn về mặt chiến thuật.

Nhưng vấn đề là vận tốc của pháo điện từ chủ lực của cứ điểm trên không là 16400 km/h, hoàn toàn nghiền áp về tốc độ tấn công.

Khi hai bên chạm trán, hạm đội không quân cần phải nhanh chóng tiếp cận với ưu thế số lượng, sau đó dùng toàn bộ hỏa lực mở boong phòng ngự của cứ điểm trên không.

Nhưng hiện tại, tàu Chư Thần xuất hiện quá đột nhiên, hoàn toàn không cho họ có cơ hội làm thế!

Jindai Kura nhìn từng chiếc khí cầu máy rơi xuống bên cạnh, quỹ đạo của pháo điện từ rít gào bay vòng qua hắn, công tước Bạch Ngân mới tiếp nhận tước vị một tuần đã chết.

Xui xẻo.

Jindai Kura mỉm cười vỗ sừng của Thương Long:

“Xem ra nhận một ông chủ cũng có cái hay của nó.”

Vào lúc này, Trần Dư ngồi ở vị trí chỉ huy, một tên tùy tùng đứng bên cạnh.

Hắn nói với nhân viên tác chiến, giọng bình tĩnh:

“Phái khí cầu máy xuống mặt đất tìm kiếm thi thể trong soái hạm, chỉnh lý toàn bộ, không được để sót cái nào.”

“Đã rõ.”

Có người ba chân bốn cẳng chạy đi, hô to trong hệ thống truyền tin:

“Trung đội 1, nhanh chóng đến boong tàu tập hợp, lập tức triển khai công tác tìm kiếm!”

Viên chỉ huy của tàu Chư Thần nhìn Trần Dư:

“Ông chủ, tại sao chúng ta lại đột nhiên tham gia vào cuộc chiến này?”

Trần Dư chậm rãi quay sang nhìn đối phương:

“Đạo lý môi hở răng lạnh, không cần ta dạy ngươi chứ. Lý thị vừa mới quy hàng đại lục phía Tây, nếu Khánh thị cũng sụp đổ thì chúng ta sẽ mất đất sinh sống, chẳng lẽ bảo ta dẫn các ngươi đến đảo hoang cư trú à?”

“Ta hiểu rồi.”

Chỉ huy cúi đầu.

Không một ai chú ý đến tùy tùng theo bên cạnh Trần Dư mỉm cười từ đầu đến cuối, hắn nhìn Jindai Kura đang vẫy tay trên mô hình 3D…

Trong Trần thị, chi của Trần Dư được xem như thái thượng hoàng, trước nay vẫn luôn kiểm soát lực lượng quân sự và mạch máu kinh tê của cả gia tộc, dù là gia chủ cũng chỉ có thể làm một khôi lỗi dưới sự áp bức của họ…

Vì thế, hai cứ điểm trên không của Trần thị chưa bao giờ thoát khỏi sự khống chế của Trần Dư, dù là Khôi Lỗi Sư cũng không có cách nào lấy được chúng.

Lúc trước, tin tức Trần Dư đã chết lan truyền rất nhanh, gia chủ Trần thị đứng ra kêu gọi mọi người đoàn kết cùng nhau vượt qua khó khăn, binh sĩ dưới trướng Trần Dư gần như dao động.

Hiện tại Khánh Trần mang theo Trần Dư trở về, hắn không đi nơi nào khác mà dứt khoát cưỡi Thanh Ngưu đi tìm cứ điểm trên không!

Đó mới là thứ quan trọng nhất!

Trước đó Khánh Trần cũng từng nghĩ đưa luôn mắt của Trần Dư cho Dodomeki tăng thực lực.

Nhưng giá trị của một đôi mắt làm sao so được với bản thân Trần Dư? Sao hắn có thể lấy gùi bỏ ngọc như thế được.

Có Trần Dư trong tay, Trần thị sẽ là của hắn.

Vì vậy, như lời Linh đã nói: Việc quan trọng hơn mà Khánh Trần phải đi làm chính là trận chiến ở khu cấm kỵ số 001, giải quyết Trần Dư mới có thể xoay chuyển tình thế đã có xu hướng suy tàn hiện nay.