Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 267: Còn Sống




Trong vòng tuyển chọn thứ nhất, bất kỳ người được chọn nào cũng không được phép mang vật cấm kỵ theo hỗ trợ, sau vòng thứ nhất, những vật cấm kị họ lấy được sẽ thuộc bản thân mà không cần giao nộp.

Khánh Hoài hít một hơi sâu, nếu bây giờ hắn nói mấy lời kích động, chắc chắn mấy tên thiếu gia sẽ rời đi cùng hắn nhưng Vương Bính Tuất thì không!

Điều hắn cần nhất bây giờ là giữ cao thủ cấp B bên người!

Lúc này Khánh Hoài vẫn chưa biết, Lý Y Nặc đã trở thành nội ứng.

Lý Y Nặc lại phản đối hắn, dù kế hoạch Khánh Hoài nói có hoàn hảo thế nào, nàng sẽ phản đối.

Đây là việc nội ứng cần làm!

Đoàn người cứ cãi qua cãi lại, mọi người nghĩ về những gì Lý Y Nặc nói rồi lại quan sát phản ứng của Khánh Hoài.

Mọi người đợi một lúc cũng không thấy Khánh Hoài lấy vật cấm kỵ ACE-003 Quỷ Kế Chi Xà ra, từ đó biết được đối phương đã nói dối!

Khánh Hoài lạnh lùng nhìn Lý Y Nặc:

"Trước kia nghe nói trưởng công chúa đời thứ ba của Lý gia vừa can đảm lại cẩn thận, hôm nay đã được chứng thực."

"Không cần nói mấy câu vô nghĩa này."

Lý Y Nặc bình tĩnh:

"Bây giờ ta nghi ngờ, chính ngươi đã dẫn nhân vật nguy hiểm nào đó đến đây, vì người đó mà các ngươi mới từ bỏ nhiệm vụ. Ngươi hãy rời khỏi đội ngũ đi, chúng ta phải giữ khoảng cách với nhau."

Nhưng vào đúng lúc này, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra từ trong rừng cây, hắn gào lên kêu cứu:

"Cứu mạng! Mau cứu ta!"

Âm thanh kêu cứu này vang vọng khắp rừng, mọi người nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, phát hiện là một binh sĩ của đội dã chiến vừa mất tích lúc nãy!

Mọi người thấy trên người đối phương máu me be bét, có rất nhiều vết thương trên đùi và cánh tay, trang phục chiến đấu chỉnh tề lúc trước nay thủng lỗ chỗ.

Trung đội trưởng vội vàng đi ra đón:

"Vương Cường, đã xảy ra chuyện gì, những người khác đâu?!"

Thế nhưng, trung đội trưởng còn chưa kịp làm gì đã bị Khánh Hoài ngăn lại.

Khánh Hoài mặt không thay đổi nói:

"Đứng im tại chỗ, nâng mặt lên!"

Vương Cường nhanh chóng dừng bước, khổ sở cầu xin:

"Trưởng quan, cứu ta!"

Khánh Hoài nói với những người khác:

"Cấm địa rất quỷ dị, một người đi ra kiểm tra xem hắn có còn sống thật không."

Một binh sĩ ngày thường có quan hệ rất tốt với Vương Cường chạy ra xem, xác nhận đối phương còn mạch đập, con ngươi bình thường, nhịp tim không sao:

"Báo cáo trưởng quan, hắn còn sống, nhanh cứu hắn đi."

"Ừ."

Khánh Hoài hờ hững gật gật đầu:

"Trước khi chữa trị nhớ kiểm tra vết thương của hắn."

Có người cầm theo hộp cấp cứu đi đến, trung đội trưởng thì hỏi:

"Vương Cường, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, những người khác đâu?"

Vương Cường suy yếu lại nhỏ giọng nói:

"Lúc đầu chúng ta chỉ đang đào hầm nhưng đột nhiên có người tấn công, lôi chúng ta vào trong rừng cây..."

Cơ thể của hắn ngày càng suy yếu, giọng nói ngày càng nhỏ, nhỏ đến nỗi phải ghé tai sát lại gần mới có thể nghe rõ.

Khánh Hoài không tự chủ bước hai bước về phía trước.

Chính lúc này, chuyện lạ đột nhiên xảy ra!

Vương Cường đang hấp hối bỗng đứng dậy đẩy binh sĩ bên cạnh ra, rút dao găm hắn nhét trong giày tác chiến đâm về phía Khánh Hoài!

Khánh Hoài lạnh lùng cười một tiếng, hắn biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thế này.

Không đợi dao găm của Vương Cường lại gần, dao găm của hắn đã đâm một nhát rất mạnh vào bụng.

Khánh Hoài chỉ định ngăn đòn tấn công này của Vương Cường, sau đó trung đội trưởng sẽ khống chế hắn rồi thẩm vấn một chút.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, Vương Cường thấy dao găm đâm mình mà không tránh, hắn không những không dừng lại còn tăng tốc, tựa như dùng tất cả sức lực còn sót lại để tấn công Khánh Hoài.

Trong chốc lát, dù Khánh Hoài đã thu tay lại nhưng vẫn không kịp, dao găm trong tay hắn đâm bụng Vương Cường.

Vương Cường vốn bị vô số vết thương, lần này cuối cùng không chịu nổi nữa mà chậm rãi ngã xuống.

Tất cả mọi người hai lần bất ngờ này làm cho ngây ngẩn cả người, căn bản không ý thức được hậu quả của chuyện vừa xảy ra.

Họ chưa kịp phản ứng thì Khánh Hoài đột nhiên im lặng lao nhanh về phía bắc!

Trên đường đi, bỗng có dây leo lao ra từ đống lá mục, nó nhanh hướng về phía Khánh Hoài, muốn cuốn lấy hắn.

Nhưng Khánh Hoài chỉ cần kéo một nhát đã kéo đứt tất cả dây leo!

Ngắn ngủi mấy giây này, sức mạnh và tốc độ mà Khánh Hoài bộc phát kinh khủng.

Vương Bính Tuất nhỏ giọng nói:

"Y Nặc tiểu thư, hóa ra thực lực Khánh Hoài biểu hiện lúc trước là giả, rõ ràng hắn đã đạt cấp C, hơn nữa còn là cao thủ trong cấp C."

Lý Y Nặc gật gật đầu, nàng cũng đã nhìn ra:

"Hiện tại hắn cũng biết mình phạm vào quy tắc, định mạnh mẽ xông tới biên giới cấm địa."

"Chắc chắn không ra được."

Vương Bính Tuất lắc đầu:

"Dù nơi này là biên giới cấm địa, nhưng không phải cấp B thì đừng hòng thoát khỏi quy tắc mà rời đi."

Nhưng Khánh Hoài không xông cũng không được, nếu hắn còn trong cấm địa, nguy hiểm sẽ tăng thêm từng giây.