Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 236: Nghĩa Trang Kỵ Sĩ




Đầu tháng sau mình lại bạo chương tiếp, các bạn đừng quên ủng hộ Khánh Trần và mình nha!

---

Khánh Trần im lặng một lúc rồi nói:

"Vị siêu phàm này giả độc thân một đời?"

"Ha ha ha, ta cũng không biết, cấm địa kia tồn tại từ rất lâu rồi. Thậm chí không ai biết siêu phàm giả chết ở nơi đó là ai, cũng không thể nào nghiên cứu được."

Lý Thúc Đồng nói:

"Còn có cấm địa số 093 tương đối hiếm gặp, truyền thuyết là ở đây chỉ cho phép những cặp đôi yêu nhau thật lòng mới có thể đi vào, khi đó rất nhiều cặp tình nhân muốn thể hiện tình yêu của mình, thi nhau chạy đến đây thử nghiệm, nếu còn sống đi ra liền tin người kia yêu mình thật lòng."

"Thần kỳ như vậy?"

Khánh Trần sợ hãi thán phục.

"Dĩ nhiên không phải."

Lý Thúc Đồng nhớ lại những chuyện cười trước kia:

"Về sau mọi người mới biết được, quy tắc của cấm địa số 093 này là do một tên tra nam viết ra để lừa gạt phụ nữ, đến bây giờ mọi người còn không nghiên cứu được hết quy tắc ở nơi đó."

"Tra nam thật là một giống loài thần kỳ."

Khánh Trần cảm khái, thậm chí ngay cả quy tắc cấm địa cũng đem ra lừa gạt phụ nữ.

Không thể không nói, quy tắc ở những cấm địa này giống như pháp tắc của một thế giới, mọi người rất dễ bị lừa, rất thích hợp dùng để chứng minh cái gì.

Cao thủ, tra nam này tuyệt đối là cao thủ.

"Sư phụ, giống như có hơi lạc đề."

Khánh Trần nói:

"Chúng ta không phải đang nói đến, vì sao cấm địa số 002 đối với kỵ sĩ mà nói lại là nơi thần thánh?"

"Chúng ta từng nói, cấm địa được hình thành do máu thịt xương cốt của siêu phàm giả sau khi chết thoái hóa mà thành, tựa như dùng một sức mạnh kinh khủng để tạo ra một vùng đất mới, vậy ngươi cảm thấy cấm địa số 002 được hình thành bởi siêu phàm giả như thế nào đây? Nếu như một quy tắc ứng với một siêu phàm giả đã chết, vậy tại sao trong này lại có nhiều quy tắc như vậy?"

Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần.

Khánh Trần không nói chuyện.

"Bởi vì nơi này là nghĩa trang của rất nhiều kị sĩ."

Lý Thúc Đồng vỗ vỗ bả vai Khánh Trần:

"Nó xuất hiện lần đầu là vì có một kỵ sĩ được chôn cất ở nơi này."

Cho nên, cấm địa số 002 là nơi các kỵ sĩ muốn đến, cũng là nơi nhiều kỵ sĩ chôn xác nhất.

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói:

"Trước khi chết, các tiền bối đều muốn chôn cất ở nơi có ý nghĩa với bản thân nhất, mọi người nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có nơi này thích hợp nhất. Sau khi cấm địa số 002 được thành hình, ngày càng nhiều kỵ sĩ cảm thấy bản thân cũng muốn được chôn cất ở chỗ này. Ít nhất sau này sẽ không bị bọn trộm mộ quấy rầy, vì bọn trộm mộ nếu có đến đây thì cũng khó mà ra được."

Khánh Trần ngây người. Lúc trước hắn chỉ đoán được một chút nguồn gốc liên quan tới cấm địa số 002, lại không nghĩ người được chôn cất trong khu cấm địa này đều là kỵ sĩ.

Cho nên nó mới có diện tích rộng lớn như vậy, quy tắc nhiều như thế.

Đối với người ngoài mà nói, nơi này là chỗ nguy hiểm nhất, nhưng đối với những kỵ sĩ mà nói, đây cũng là nghĩ trang của thế hệ trước.

Lý Thúc Đồng nói:

"Tiểu Trần, sư phụ của ta cũng được chôn cất ở chỗ này, cho nên ta không muốn nói cho những người khác biết quy tắc ở đây, bởi vì hắn không thích bị người lạ quấy rầy. Một ngày nào đó, có lẽ chính ta cũng sẽ đến đến nơi đây, khi đó ngươi cũng phải bảo vệ bí mật này vì ta."

Lúc Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn, thì Lý Thúc Đồng lại vui vẻ nói:

"Yên tâm, sư phụ ngươi không chết ngay được. Tiểu thuyết thường nói những người nói nhiều dễ chết. Nhưng sư phụ không giống như vậy, rất nhiều kẻ muốn giết ta, người có năng lực có thể giết ta lại rất ít."

Lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên ngồi xổm người xuống.

Khánh Trần thấy hắn đưa tay chạm nhẹ vào một cây xấu hổ ở dưới chân, trong khoảng khắc ngón tay sư phụ chạm vào cây xấu hổ, những phiến lá trên thân cây xấu hổ đều gập lại.

Hắn nghi hoặc:

"Sư phụ, ngươi đang làm gì vậy?"

Thiếu niên luôn cảm thấy, loại người nhàn rỗi không chuyện gì để làm như sư phụ hắn, rất có thể chỉ ngồi xổm xuống chỉ để nghịch cây xấu hổ, có vẻ còn rất thích thú.

Lý Thúc Đồng đứng dậy nói với Khánh Trần:

"Ngươi sờ nó thử xem."

Khánh Trần mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà ngồi xổm xuống, chỉ là hắn còn chưa kịp đưa tay chạm vào cây xấu hổ kia, những cái lá cây vốn nên gập lại bỗng nhiên xòe ra thẳng băng như lưỡi dao.

Lý Thúc Đồng cầm một sợi tóc của Khánh Trần, nhẹ nhàng chạm vào phiến lá cây xấu hổ, sợi tóc đó đã dễ dàng bị cắt ra thành hai đoạn.

"Sư phụ, sao ngài không lấy tóc của mình?"

Khánh Trần trợn hai mắt nhìn.

Lý Thúc Đồng thấm thía nói:

"Sư phụ lớn tuổi rồi, giữ vài sợi tóc không rụng cũng không dễ dàng."

"Vậy vì sao ngài sờ nó thì không sao, ta lại không thể sờ nó?"

Khánh Trần không hiểu.

"Không phải chỉ sờ nó."