Đội ngũ thu săn dừng xe ở bên cạnh đoàn xe việt dã quân dụng. Lý Y Nặc nói, những chiếc xe dùng trong quân đội đều có khóa bảo mật, người bình thường chắc chắn không trộm được.
Mọi người đỗ xe của mình ở bên cạnh đoàn xe quân đội.
Vương Bính Tuất và Chu Huyên đi đến bên người Lý Y Nặc hỏi:
"Ngươi định làm sao?"
"Tiêu Công, những người hoang dã đi theo phía sau ngươi đến đâu rồi?"
Lý Y Nặc hỏi.
"Còn cách chúng ta 2 km, bọn hắn tại tăng tốc độ, có vẻ muốn đuổi kịp chúng ta trước khi vào cấm địa, không cho chúng ta đi vào!"
Tiêu Công trả lời.
"Thu hồi tất cả máy theo dõi không người lái, điều khiển tất cả bay vào trong cấm địa đi."
Lý Y Nặc nói.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Lý Thúc Đồng.
Nhưng khiến nàng kinh ngạc là, nàng phát hiện hai người Lý Thúc Đồng và Khánh Trần vốn nên đứng ở sau lưng, bây giờ lại không thấy đâu.
Lý Y Nặc nhìn về phía bọn Tần Thành hỏi:
"Hai vị kia đâu?"
"Ta cũng không biết ."
Tần Thành mê mang nói:
"Lúc nãy chúng ta đều tập chung nhìn đoàn xe của tập đoàn quân, không chú ý bọn hắn đi từ lúc nào."
Lý Y Nặc lại chuyển hướng sang nhìn những người khác, những những người này cũng đều không biết!
Không ai biết hai người kia biến mất từ lúc nào, đối phương cũng không định chào hỏi bọn họ!
Đối phương lặng lẽ biến mất giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Lý Y Nặc nhíu mày, bây giờ bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ở phía bắc đã truyền đến tiếng ù ù của máy theo dõi không người lái, bọn người hoang dã đã tới!
Những máy theo dõi không người lái kia đang điên cuồng đuổi theo một chiếc xe việt dã màu đen, đó là mấy người còn sót lại của gia tộc Jindai.
Lý Y Nặc nghĩ một lúc rồi nói với Vương Bính Tuất:
"Trốn trước đã, ta phải xem xét mọi chuyện rồi mới quyết định có đi tìm đội quân thứ hai của tập đoàn không. Đúng rồi, phát ra tín hiệu cầu cứu đi, để quân đội của liên bang gần đây đến tiếp ứng cho chúng ta."
Rừng cây ở cấm địa còn rậm rạp hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Mỗi tán cây đều xum xuê to lớn như cái nóc nhà, ngăn hết ánh nắng mặt trời bên ngoài rừng cây.
Trong rừng cây u ám, so với ánh nắng rực rỡ bên ngoài, giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cách nhau một bước chân, giống như thay đổi thành một thế giới khác.
Thần bí, không ai biết trước được điều gì sắp xảy ra.
Lý Y Nặc mặt không thay đổi quan sát mọi thứ xung quanh, nàng có chút do dự.
Nhưng vào đúng lúc này, ở phía sau, xe việt dã của gia tộc Jindai cũng không dừng lại, phóng thẳng vào trong rừng cây.
Cho đến khi đâm vào trên một gốc cây mới có thể dừng lại.
Mấy cái túi hơi trong xe đều bật tung ra, hai người Jindai Seisho và Jindai Ori chậm rãi nhảy xuống xe, không quay đầu lại mà đi vào trong rừng cây.
"Bọn họ đều đi vào rồi. "
Lý Y Nặc nói:
"Chúng ta né tránh người hoang dã trước đã, chờ cứu viện tới, những người hoang dã này chưa chắc sẽ tiến vào vùng cấm địa để đuổi theo chúng ta."
Dù sao sau khi vào, vị trí thợ săn và con mồi đều biến đổi. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều là con mồi của khu cấm địa số 002.
Đám người chậm rãi đi vào trong rừng cây, trong giây phút khi tất cả bước vào cấm địa.
Mỗi người đều cảm thấy lạnh cả người, giống như bị thứ đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Mà cảm giác này, chính là thứ cảm nhận được đầu tiên khi bước vào khi rừng này, bây giờ bọn họ mới hiểu được tại sao những người hoang dã lại sợ hãi nơi này như vây.
Lý Y Nặc không quan tâm đến việc này, đây không phải lần đầu tiên nàng vào cấm địa, đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mấy phút sau nàng quay đầu nhìn lại.
Hai người Jindai Seisho và Jindai Ori đã gia nhập vào đội ngũ thu săn.
Tin tốt là, quả nhiên những người hoang dã ở bên ngoài đã tạm thời ngừng lại, không tiếp tục đuổi theo vào trong này.
"Dừng lại."
Lý Y Nặc giơ tay lên, ra hiệu cho những tên công tử bột không cần tiếp tục chạy về phía trước.
Đúng lúc này, sau một gốc cây bỗng nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn, mọi người nhin sang thì thấy thiếu gia ăn chơi của tập đoàn Trần thị đang tự tay bóp lấy cổ mình, sắc mặt ửng hồng rồi từ từ trắng bệch, hai mắt trợn trừng rồi chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Cảnh tượng vừa xảy ra giống như chính hắn đã bóp chết bản thân.
Quy tắc.
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhớ đến một câu: Mọi người sau khi tiến vào cấm địa đều phải tuân thủ một thứ, chính là quy tắc.
Những quy tắc đó nhằm vào những kẻ bên ngoài đi vào đây.