Trong tầm mắt, ba người kia vẫn điềm nhiên ngồi ăn táo.
Lúc này, Lý Y Nặc ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại hỏi người đàn ông trung niên luôn canh gác phía sau nàng:
“Vương Bính Tuất, ngươi cảm thấy tên nhóc này thế nào?”
“Rất tốt.”
Vương Bính Tuất đáp lại ngắn gọn.
Chu Huyên biết rõ người đàn ông trung niên Vương Bính Tuất này, đây là tâm phúc của Lý Y Nặc, đối phương tán thành mình, chỉ sợ việc này đã thành công được một nửa!
Lý Thúc Đồng hơi khó hiểu:
“Cô nhóc kia sẽ không coi trọng tên ẻo lả này thật chứ?”
“Có khả năng này, nếu không đột nhiên hỏi Vương Bính Tuất làm gì?”
“Haiz.”
Tần Dĩ Dĩ thở dài:
“Nam Canh Thần đáng thương.”
Tần Dĩ Dĩ có chút đau lòng, xem ra nàng sắp thua hai quả táo rồi!
Có điều một giây sau, Lý Y Nặc lại nói với Vương Bính Tuất:
“Được, Vương Bính Tuất, ngươi thích là được. Ta biết ngươi thích loại trai đẹp này, thưởng cho ngươi đấy.”
“Phụt!”
Nhóm ba người hóng hớt lại phun táo ra tiếp, chuyện này hoàn toàn không giống tình tiết trong tưởng tượng của mọi người.
Chu Huyên:
“???”
Hắn liếc thấy ba người phun táo, trong lòng tự nhủ quả nhiên!
Quả nhiên các ngươi đang lén lút đánh giá ta, nghị luận ta!
Lần này các ngươi lộ rồi!
Nhưng mẹ nó thưởng mình cho người đàn ông trung niên kia là sao!
Lý Y Nặc cũng nhìn ba người Lý Thúc Đồng một chút, sau đó nhìn Chu Huyên, cười lạnh:
“Thật sự cho rằng nếu ta và Tiểu Nam cãi nhau, loại người như ngươi sẽ có thể thay thế hắn sao? Vương Bính Tuất, dạy dỗ hắn cho tốt, để hắn ghi nhớ thật lâu.”
Chu Huyên nhìn ánh mắt đánh giá mình của Vương Bính Tuất, mặt xám như tro...
Hắn không ngờ rằng sau khi mình đi vào thế giới bên trong lại bị gậy ông đập lưng ông thế này.
Vương Bính Tuất đi tới túm lấy Chu Huyên đang kháng cự đi vào trong trong lều vải.
Đột nhiên, Tiêu Công đeo kính 3D ở một bên nói:
“Vị trí của máy bay không người lái số 9 phát hiện khác thường... Vị trí của máy bay không người lái số 11 cũng phát hiện khác thường, chú Vương, cô Y Nặc, chúng ta cần phải rút lui khỏi đây trước, có người đang bao vây chúng ta.”
Lý Y Nặc nhíu mày:
“Ai cho bọn họ lá gan đó? Là ai đến đây?”
“Hẳn là người hoang dã đã từng bị chúng ta đánh một lần.”
Tiêu Công bình tĩnh nói:
“Đối phương đến báo thù, hơn nữa số lượng người nhiều gấp hai lần lúc trước, có khoảng hơn ba trăm người, xem ra là gọi thêm cả gia tộc khác trên hoang dã.”
“Cách chúng ta bao xa?”
“Còn có 7 cây số, nhưng sẽ đến rất nhanh thôi.”
Lý Y Nặc không phải là đồ ngốc chỉ biết thể hiện, lần này thật sự có nguy hiểm, đối phương biết đội xe thu thú có thực lực gì mà còn dám tới, nhất định đã nắm chắc sẽ thắng!
Nàng vừa chạy về phía lều vải của Nam Canh Thần, vừa nói với Vương Bính Tuất:
“Bảo tất cả mọi người lên xe, đuổi theo gia tộc Jindai phía trước, kéo bọn họ lại đánh nhau với đám người hoang dã này! Ngươi lái xe của ta, ta ngồi xe người khác!”
Nàng túm Nam Canh Thần từ trong lều vải ra:
“Cãi nhau gì đấy để sau này rồi nói tiếp, bây giờ đừng tức giận với ta, có chuyện quan trọng!”
Nói xong, Lý Y Nặc dẫn Nam Canh Thần nhảy vào thùng xe bán tải.
Khánh Trần kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng tự nhủ sao cô gái cường tráng này lại lên xe của bọn họ? Chẳng lẽ đã phát hiện ra chỗ nào không đúng sao?
Điều này quá kì quái, đối phương nhảy lên chiếc xe này, cứ như biết chỉ cần ngồi trong xe này là không cần sợ nguy hiểm gì.
…
Từ lúc bắt đầu trận chiến đến giờ cũng mới một.
Khi Khánh Trần đang giúp Tần Dĩ Dĩ, Tần Thành thu dọn đồ đạc, Lý Y Nặc và Nam Canh Thần đã ngồi trong xe bán tải.
Cô gái cường tráng kia thấy mấy người Tần Thành thu dọn lều vải thì thúc giục:
"Đừng dọn nữa, đồ quan trọng hay mạng quan trọng? Nhanh lái xe đi!”
Nói cứ như xe bán tải là của nàng vậy.
Chỉ là Lý Y Nặc nói cũng có lý, tiếng súng càng ngày càng gần, đó là tiếng người hoang dã đang thử đánh rơi máy bay không người lái.
Tần Thành rống to:
"Đừng dọn nữa, lên xe hết cho ta, giữ được mạng quan trọng hơn hết!”
Lúc này tất cả mọi người đều rất bối rối, duy chỉ có Lý Thúc Đồng là như không việc gì.
Mấy người nhảy vào thùng xe.
Vài tên nô bộc vốn nên ngồi trên xe bán tải cũng chạy tới.
Lý Y Nặc nói với họ:
"Cút đi, tự tìm đội xe đi.”
Tần Dĩ Dĩ vỗ vỗ cửa sổ xe phía trước:
"Anh, mau chóng xuất phát thôi!”
Trong rừng cây ở phía bắc bọn họ đã bắt đầu có ánh lửa cháy rừng rực.
Thỉnh thoảng còn có tiếng súng truyền đến, như cảnh cáo mọi người nguy hiểm đang tới gần.
Trong thùng xe vang lên tiếng bộ đàm:
"Cô Y Nặc, người hoang dã có súng phi sát thương đặc biệt nhằm vào Biên Giới - 011!”
Nguyên lý của súng phi sát thương chính là bắn ra sóng điện từ quấy nhiễu ở khu vực Hertz đặc biệt, làm gián đoạn mối liên hệ giữa thiết bị điều khiển và máy bay không người lái.