Trên thực tế, lấy trình độ khoa học kỹ thuật của đội xe thu thú hoàn toàn không cần dùng lửa nấu cơm, đơn giản chỉ vì để sưởi ấm.
Đặt nồi sắt nhỏ lên trên cũng là để cho thú vị và trang trí.
Dần dà, canh cá trong nồi sắt nhỏ sôi lên sùng sục, nô bộc tên là Chu Huyên đưa tay cầm lấy nồi sắt, chuẩn bị múc một bát cho Lý Y Nặc uống.
Chỉ là, có vẻ như hắn đã quên mất nồi sắt này rất nóng, vừa sờ vào đã rụt tay về ngay giống như bị điện giật, đồng phát ra tiếng kêu thẹn thùng:
“Ôi!”
“Phụt!”
Ba người Tần Dĩ Dĩ, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng đồng thời phun táo trong miệng ra ngoài.
Chắc là sau khi tên này suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy loại con gái cường tráng như Lý Y Nặc sẽ thích loại người yếu đuối như Nam Canh Thần nên muốn vô tình phơi bày ra vẻ yếu đuối của mình, xem có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đối phương không.
Có điều Lý Y Nặc lại nhìn hắn rồi nói:
“Cút sang chỗ khác ôi đi.”
Lại nói, cách nghĩ của Chu Huyên quá thoải mái.
Lý Thúc Đồng, Khánh Trần cảm thấy rất bội phục hắn.
Một thân một mình xuyên qua đến thế giới xa lạ, hơn nữa không giống người khác, hắn lại xuyên đến hoang dã trở thành nô bộc.
Đối phương còn biết lấy sắc dụ dỗ loại con gái như Lý Y Nặc chỉ trong thời gian ngắn, thật sự phải rất quyết đoán.
Hơn nữa, người ta cũng chấp nhận việc không cần mặt mũi.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ đã cảm thấy ngồi xem kịch rất thú vị.
Lý Thúc Đồng nói:
“Nếu không chúng ta đánh cược đi, cược hắn có thể tóm được Lý Y Nặc không?”
Khánh Trần kinh ngạc, trong lòng hắn nghĩ, mẹ Diệp và Lâm Tiểu Tiếu thích lấy người ta ra chơi trò cá cược, không phải là thừa hưởng từ vị sư phụ này đấy chứ?
Tần Dĩ Dĩ cướp lời:
“Ta cược hắn không tóm được, cược với ngươi một quả táo!”
“Ta không cược đâu, hai người cứ cược đi.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
“Trên người của ta cũng không có gì để lấy ra đặt cược hết.”
“Nghĩ cái gì vậy.”
Tần Dĩ Dĩ kéo cánh tay hắn:
“Ở cùng với ta hắn sẽ không thắng được, ta chi táo cho ngươi!”
Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nói:
“Vậy ta chỉ có thể cược ngược lại rồi.”
Thật ra Lý Thúc Đồng cũng không tính thắng, nhưng cô nhóc lại cướp lượt cược trước, hắn cũng không thể tranh giành với một cô nhóc...
Đối với hắn, chuyện này giống một trò chơi hơn, thắng thua cũng không quan trọng.
“Các ngươi nhìn kìa, Chu Huyên đang suy nghĩ gì đó.”
Khánh Trần bình luận:
“Ta cảm thấy có lẽ hắn đang tổng kết bài học sau thất bại, có lẽ tiếp theo sẽ thay đổi cách suy nghĩ.”
Trong lúc nói chuyện, Chu Huyên hơi nghi ngờ nhìn sang phía này, thấy ba người đang nghiêm túc cúi đầu gặm táo, như chưa hề có ra chuyện gì vậy.
Vừa rồi hắn cứ cảm thấy có người đang lén nhìn mình, có lẽ là do hắn quá lo lắng nhỉ?
Chu Huyên làm như không có gì quay lại, chốc lát sau lại quay đầu nhìn ba người kia, đối phương vẫn vừa ăn táo vừa nói chuyện trời đất, không có gì bất thường.
Cuối cùng tên này không nghi ngờ nữa, nghĩ thầm có thể mình quá lo thôi.
...
Chu Huyên yên lặng đánh giá Lý Y Nặc, Nam Canh Thần.
Chỉ thấy hai người đang nói chuyện, Nam Canh Thần đen mặt đứng lên trở về lều của mình, để lại một mình Lý Y Nặc bên cạnh đống lửa.
Dường như Lý Y Nặc cũng có chút không vui, nàng nhìn xung quanh, đúng lúc trông thấy Chu Huyên nhàn rỗi không chuyện gì:
“Ngươi, tới đây.”
Nhóm ba người hóng hớt cách đó không xa ngạc nhiên:
“Sao Lý Y Nặc lại gọi tên đó qua? Không phải Nam Canh Thần chọc giận nàng, nàng quyết định có mới nới cũ?”
Khánh Trần nhỏ giọng nói thầm:
“Cũng không phải không có khả năng.”
“Đừng nói trước, họ sắp nói chuyện với nhau, nghiêm túc nghe đi.”
Lý Thúc Đồng nhắc nhở.
Chỉ thấy Chu Huyên đi đến bên cạnh Lý Y Nặc, cô gái cường tránh kia bình tĩnh nói:
“Ngươi đến nhà họ Lý được 5 năm rồi?”
Chu Huyên nói:
“Cô Y Nặc, là sáu năm ba tháng.”
Nhóm ba người ngồi hóng ở một bên cảm thán:
“Tên này hành động cũng cẩn thận đấy.”
“Đúng thế, buổi chiều hắn vừa lấy được thông tin này mà.”
“Người chơi cao cấp thật đáng ngưỡng mộ.”
Lúc này, Lý Y Nặc lại hỏi:
“Vì sao hai ngày này lại đột nhiên tiếp cận ta?”
Chu Huyên suýt nữa đứng tim, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ ra điều gì, cẩn thận từng li từng tí nói:
“Ta chỉ cảm thấy cậu Nam kia chắc đã làm cô không vui, muốn làm dịu bầu không khí một chút. Cô Y Nặc, cô đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lại còn dám tỏ thái độ với cô.”
Cách đó không xa, Lý Thúc Đồng tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
“Cái miệng này thật độc.”
“Mùi thảo mai nặng ghê.”
Khánh Trần bình luận:
“Cũng không biết Lý Y Nặc có thể chống đỡ được không?”
Tần Dĩ Dĩ ngẫm nghĩ:
“Hẳn có thể, ít nhất ta có thể.”
Lúc này, Chu Huyên vô tình nhìn về phía ba người ngồi hóng này, hắn luôn cảm thấy ba người bên cạnh đống lửa này như đang bàn luận về mình, nhưng hắn không có chứng cứ!