Khánh Trần thở dài:
“Cảm thấy lo lắng thay hắn...”
Lý Thúc Đồng hỏi:
“Vậy chúng ta còn phải tiếp tục sáng tạo cơ hội cho Chu Huyên này, sau đó ngồi xem kịch không? Nhỡ may làm hỏng chuyện của bạn ngươi thì phải làm sao?”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
“Xem kịch vẫn vui hơn.”
Hai người chuyên đi hóng hớt nói đến đây, nhìn nhau cười một tiếng...
Ha ha ha.
...
Đếm ngược 126:00:00.
Đêm thứ hai sau khi xuyên qua, Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần, bọn họ đã ra khỏi ngục giam số 18 được 7 ngày rồi, bây giờ đã đến gần khu vưc cấm kị số 002.
Có lẽ ngày mai sẽ có thể nhìn thấy chỗ đó từ xa.
Lý Thúc Đồng dặn dò:
“Sau khi vào, nhất định phải đi bên cạnh ta. Những chuyện khác đều có thể chơi đùa một chút rồi thôi, duy chỉ có điều này ngươi phải nhớ thật kĩ.”
“Vâng.”
Khánh Trần nghiêm túc gật đầu.V ào lúc này, Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh hai người, không nói gì, chỉ ngồi không nhìn về phía đống lửa.
Lý Thúc Đồng kinh ngạc nói:
“Cô nhóc, ngươi làm sao thế?”
Tần Dĩ Dĩ liếc mắt nhìn hắn:
“Hai ngày nay các ngươi cứ thần thần bí bí, không nói chuyện với ta, cũng không đánh bài, có phải ăn táo của ta xong rồi liền coi như không có việc gì đúng không!”
Con gái trên hoang dã quá thẳng thắn, khi nàng cảm thấy không thích hợp thì sẽ nói thẳng ra, tuyệt đối không chạy sang một bên ăn năn hối hận chịu tủi thân.
Rõ ràng lúc trước mọi người còn nói cười, tại sao hai người này bỗng nhiên bắt đầu thì thầm với nhau mà không thèm để ý tới mình?
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Tần Dĩ Dĩ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Các ngươi đang len lén quan sát nô bộc kia đúng không! Người tên là Chu Huyên, ta đã phát hiện ra rồi!”
Lý Thúc Đồng và Khánh Trần nhìn nhau, có lẽ hai người ngồi hóng có thể trốn tránh được ánh mắt của người khác, nhưng ánh mắt của cô nàng này cứ như dính lên trên người Khánh Trần, chắc chắn không tránh được.
Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ rồi nói:
“Chúng ta có quan hệ tương đối tốt, ta có thể nói bí mật này cho ngươi, nhưng ngươi không thể nói cho người khác biết!”
“Mau nói mau nói, vì sao các ngươi lại quan sát hắn!”
Đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Tần Dĩ Dĩ được đống lửa chiếu rọi càng thêm xinh đẹp.
Hôm nay cô gái này tết một bím tóc thật dài, cả người gọn gàng, lại có một chút thanh tú của thiếu nữ sắp trưởng thành.
“Để Khánh Trần nói cho ngươi.”
Lý Thúc Đồng nói.
Nói xong, thiếu nữ lập tức tiến tới bên cạnh Khánh Trần, khuôn mặt cách Khánh Trần chỉ đến 10cm:
“Ngươi cũng đừng hòng lừa ta, ta thông minh lắm đấy!”
Trong ánh lửa nhảy nhót, thậm chí Khánh Trần có thể nhìn thấy rõ lông tơ mịn trên mặt đối phương.
Hắn mất tự nhiên dịch sang bên cạnh:
“Là thế này, không phải chiều hôm qua chúng ta có trò chuyện về Lý Y Nặc sao? Sau đó ta và sư phụ phát hiện, hình như nô bộc này cảm thấy rất hứng thú với Lý Y Nặc, bắt đầu dùng sắc đẹp để bám lấy Lý Y Nặc, có vẻ muốn trở thành trai lơ của đối phương, sau đó mượn cơ hội này để có được địa vị cao hơn.”
“Oa.”
Tần Dĩ Dĩ mở to hai mắt:
“Người trong thành phố các ngươi đều như vậy sao, đàn ông cũng suốt ngày nghĩ đến việc bán mình cầu vinh? Trên hoang dã chúng ta lại khác, chỉ có phụ nữ mất chồng mới muốn tìm kiếm đàn ông để làm chỗ dựa, bởi vì sau khi nàng sinh con xong sẽ không còn thể lực, không có cách nào đi săn, nhưng nàng không thể để cho con mình chết đói.”
Tần Dĩ Dĩ ra đời trong thành phố, nhưng sau khi học xong giáo dục bắt buộc trong thành phố vào năm 12 tuổi, nàng bắt đầu chạy ngược chạy xuôi trên vùng hoang dã theo cha mình.
Hơn nữa, so với thành phố, nàng thích hoang dã hơn một chút, vẫn luôn tự xưng là người hoang dã.
Ở Liên Bang thế giới ngoài, giáo dục bắt buộc chỉ có sáu năm, còn lại cấp hai, cấp ba, đại học đều phải tự thi, học phí còn cực kì đắt đỏ.
Đa số gia đình đều rất khó nuôi con học xong đại học, trình độ giáo dục cơ sở của dân chúng nơi này rất thấp.
Nhưng mà cũng chính vì vậy, có vẻ dân chúng Liên Bang càng dễ bị khống chế.
“Tha thứ cho hai người các ngươi đấy, nếu các ngươi đã chia sẻ bí mật, vậy ba người chúng ta xem như hòa nhau rồi!”
Tần Dĩ Dĩ cười tủm tỉm lấy hai quả táo từ trong ba lô nhỏ của mình ra, đưa cho Lý Thúc Đồng, Khánh Trần một người một quả.
Mình cũng cầm một quả gặm.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ cũng nhìn về hướng Chu Huyên, bất ngờ phát hiện đối phương đang làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, vẫn luôn cần cù chăm chỉ thêm củi vào đống lửa cho Lý Y Nặc.
Lý Y Nặc nhỏ giọng trò chuyện với Nam Canh Thần, hai người này thân mật ngồi bên cạnh đống lửa, chỉ là Nam Canh Thần luôn có vẻ mặt không vui, đen mặt không hề nói gì.
Bên trên đống lửa kia có đặt một nồi sắt nhỏ, bên trong đang hầm canh cá.