Lần này, Lý thị, Trần thị, Jindai, Kashima phong tỏa biên giới, Khánh Trần không hề cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí hắn còn hiểu được vì sao Lý thị lại làm thế.
Lý Vân Thọ và Xu Mật Xử của Lý thị muốn bảo vệ lợi ích của tập đoàn mình, cho dù họ và Khánh Trần quen thân đến đâu, chung quy Khánh Trần là người ngoài.
Họ không thể hy sinh lợi ích của gia tộc để giúp Khánh Trần.
Điều khiến Khánh Trần bất ngờ là cả 7 thành phố nằm trong sự khống chế của Khánh thị đều mở cửa, giống như khoanh tay đứng nhìn hắn tham lam tùy ý thu hút nhân tài.
Nhất định những nhân vật tai to mặt lớn của Khánh thị nhận ra được thành phố số 10 sẽ cướp đi bao nhiêu nhân tài tầm cỡ, nhưng 7 thành phố giống như bị kích hoạt chế độ im lặng, không mảy may phản ứng.
Như thể muốn dâng tất cả nhân tài cho hắn hắn vậy.
Những người thuộc các phe phái của Khánh thị đâu, chẳng lẽ đều bắt đầu ủng hộ hắn rồi ư? Khánh Trần cảm thấy nghi ngờ không thôi, nhưng hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lẽ nào những người đó không biết điều này sẽ khiến căn cơ của Khánh thị lung lay sao?
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này, Khánh Trần còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Đến lúc quay về rồi.
…
Đếm ngược 2:00:00.
Hà Kim Thu đi trên đường phố, khuôn mặt chưa cởi nét u ám.
Hắn phải rời khỏi thành phố số 10 rồi.
Hiện nay, trong chín thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm của hắn có một thanh vừa mới hoàn thành chưa thể chiến đấu, tám thanh kiếm còn lại đều nứt rạn, phải trở về thế giới ngoài dùng Tử Lan Tinh mới sửa được.
Hắn trả giá quá nhiều cho trận chiến này, trừ phi có người tu luyện Thanh Ngọc Tâm Kiếm như hắn bằng không không một ai có thể hiểu được.
Hà Kim Thu nhìn xuống dưới, thầm suy tư những việc mình làm liệu có đáng giá hay không.
Trong lúc trầm tư, một người đi trên đường bỗng bước đến trước mặt hắn:
“Chào ngài, ta từng trông thấy ngài rồi, lúc trước ta trông coi phòng tuyến 53 cùng với Hội Phụ huynh, khi ấy phòng tuyến sụp đổ, chính nhờ Thanh Ngọc Tâm Kiếm của ngài đã cứu bọn ta.”
Nạn dân ấy cầm tay con mình:
“Mau gọi thúc thúc đi, cảm ơn thúc thúc đã cứu chúng ta.”
Đứa bé tầm sáu tuổi ngoan ngoãn nói:
“Cảm ơn thúc thúc.”
Ngay sau đó càng có nhiều người nhận ra Hà Kim Thu:
“Ta cũng được một thanh phi kiếm cứu, cảm ơn ngài, lúc đó ta cứ ngỡ rằng mình phải chết rồi chứ!”
Giờ khắc này, Hà Kim Thu bỗng nhớ lại hơn mười năm trước, hắn và lớp trưởng vừa mới từ con đê chống lũ xuống.
Tất cả chiến sĩ trong lớp họ đều mặc may ô ngụy trang, giày chẳng biết đã rơi đâu mất, mọi người khập khiễng lội qua bùn lầy trở lại lều vải đằng sau bộ chỉ huy chống lũ, mọi người mờ mịt ngồi đó.
Quá mệt mỏi.
Lúc này, có các bác trai, bác gái lén lút đi vào nơi trú quân, họ ôm theo mì gói, nước khoáng, bánh mì, trứng gà luộc, sau đó nói với giọng niềm nở rằng mấy đứa vất vả rồi, các ngươi đều là anh hùng.
Anh hùng? Hà Kim Thu nhớ lại khoảng thời gian đó, dường như mình đã cách quá xa cách gọi anh hùng ấy rồi.
Hắn và Trịnh Viễn Đông ngồi sóng vai nhau trong lều, vừa ăn bánh mì vừa cười đùa trêu chọc đối phương, mọi người cười vui rồi tựa vào lều mà ngủ.
Bây giờ nhớ đến quãng thời gian gian khổ xa xưa, Hà Kim Thu cảm thấy đúng là khổ tận cam lai.
Trên đường phố huyên náo tiếng người, Hà Kim Thu im lặng nhìn mọi người, rồi nói:
“Đừng khách sáo, đó là việc ta nên làm.”
Hắn quay đầu nhìn về phía cuối con phố, quyết định tạm thời không suy nghĩ chuyện có đáng hay không nữa.
Đếm ngược 1:00:00.
Trong nơi đóng quân của đội cảnh vệ.
“Phụ Huynh, đã đếm xong rồi.”
Tiểu Tam nói, trông hắn có vẻ ảm đạm.
Khánh Trần ừ khẽ một tiếng:
“Nói đi.”
“Côn Luân hy sinh 632 nhân viên, tất cả đều tử trận.”
“Người du hành thời gian có 4811 người, hy sinh 889 người, còn 3922 người may mắn sống sót.”
“Hội Phụ huynh có 12329 người, hy sinh 9417 người, còn lại 2912 người.”
“Tất cả các câu lạc bộ có tổng cộng 46521 người, hy sinh 31882 người, 14639 người còn sống.”
Nghe được tiếng báo cáo số người hy sinh cực lớn, những người có mặt ở đây đều im lặng.
Cả thành phố trải qua một thảm họa, nó để lại vết thương khó có thể xóa nhòa trong lòng tất cả mọi người.
Khánh Trần nhìn Người Nhà, người du hành thời gian của trường học, thành viên của các câu lạc bộ đang đứng trước mặt mình, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Hối hận không?”
Tiểu Tam và những người khác nhìn nhau:
“Không hối hận.”
Bỗng nhiên, La Vạn Nhai nói:
“14639 người may mắn sống sót của tất cả các câu lạc bộ, toàn bộ đều xin được gia nhập Hội Phụ huynh. Tổng điều tra dân số trong thành phố cũng đã hoàn thành, thành phố số 10 còn lại 5 triệu 970 nghìn người, trong đó có một nửa nạn dân cũng xin gia nhập Hội Phụ huynh.”
Đây là món quà mà thế giới dành tặng Hội Phụ huynh.
Khánh Trần còn yêu cầu tổng thống, nghị sĩ, minh tinh đồng thời đến nghe báo cáo.
Để họ biết, khi họ nghĩ đến cà phê, rượu whisky, xì gà, chuyện gì đã xảy ra bên ngoài nơi đóng quân của bộ đội cảnh vệ.