Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 156: Thù Lao




ThảoMúp: Đang cố dịch kịp tác, cô nương nhớ ủng hộ nha!

---

Ít nhất thì lúc này, Lưu Đức Trụ nhìn rất giống người bình thường. . .

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nghĩ chút rồi nói:

"Sáng sớm ta đã nói chuyện cùng Tiểu Ngưu, ta muốn chuyển hắn về trung học Hải thành nhưng hắn không đồng ý. Ta nghĩ hắn không muốn đi vì ở đây có ngươi, cho nên ta sẽ chuyển trường cho ngươi đi Hải thành luôn, nơi đó có khả năng dạy học tốt hơn, cũng có. . ."

Người có tiền nói chuyện thật khác người. Người khác đều đang nghĩ làm sao tiếp cận Lưu Đức Trụ, nhưng cha của Hồ Tiểu Ngưu lại đang suy nghĩ làm sao mang Lưu Đức Trụ đi, buộc bên cạnh mình.

Nhưng mà Lưu Đức Trụ hoàn toàn từ chối:

"Chú ạ, bây giờ ta không muốn đi Hải thành, nơi này là quê hương của ta, vả lại cha mẹ bạn bè của ta đều ở nơi này."

Bố Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Ta có thể chuẩn bị cho ngươi một căn nhà ở Hải thành, ngươi có thể mang theo bố mẹ qua đó, ngoài ra ta sẽ cung cấp thêm một khoản tiền nữa."

"Không cần đâu chú. "

Lưu Đức Trụ lần nữa lắc đầu:

"Cảm ơn ý tốt của ngài."

Lúc này, trong lòng Lưu Đức Trụ đã sớm cân nhắc giữ lợi và hại.

Một căn nhà ở Hải hành, cộng thêm một khoản tiền, cái này nghe có thể rất có lợi.

Nhưng đại ca của hắn có thể đang ở Lạc thành đấy.

Người khác đều cho rằng hắn đã cứu Hồ Tiểu Ngưu. Nhưng trên thực tế là, nếu không có đại ca, e rằng bản thân chết trên núi Lão Quân rồi.

Phải biết, lúc đó bọn côn đồ muốn giết hắn, không có ý định dùng hắn như con la!

Dưới sự so sánh, mẹ nó còn không bằng con la đấy.

Đầu tiên, mình ngược lại có thể đi Hải thành, nhưng đại ca chắc chắn sẽ không đi. Đến lúc đó, ngộ nhỡ lại có người muốn bắt cóc hắn hoặc là ngấp nghé thứ gì trên người hắn, vậy hắn chết chắc.

Thứ hai, lần này lúc Lưu Đức Trụ chạy trốn đã ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh.

Trên internet, rất nhiều người du hành thời gian nói rằng, ở thế giới trong người có tiền chưa chắc có thể lấy được thuốc biến đổi gien. Có người đã mua ở chợ đen, kết quả lại mua phải thuốc giả.

Mà vị đại ca mặt nạ hình mèo kia thì không, người ta vừa ra tay đã là đồ chính hiệu.

Phía trên chuỗi gen mà mình tiêm vào còn có 4 số thứ tự 004, 003, 002, 001, tất cả tương lai của mình đều ở trong tay của đại ca.

Hắn cũng không yêu cầu xa vời, có thể tiêm hết toàn bộ thuốc biến đổi gien, trở thành cao thủ cấp B là được.

Nghe nói, dù là ở trong thế giới trong, cao thủ cấp B cũng coi như là cao thủ, người đạt được cấp A vô cùng hiếm gặp.

Đến lúc đó, mình muốn có một căn nhà ở Hải thành còn không đơn giản sao?

Vả lại, khoản thù lao gấp đôi mà Hồ Tiểu Ngưu cho lần trước đã bị mình giấu mất một nửa.

Lần này đối phương có thể cho thêm chút thì càng tốt, dù sao đại ca cũng không biết mình giấu bao nhiêu mà.

Tục ngữ nói con người phải nhìn xa một chút. Lưu Đức Trụ cảm thấy công việc này có giá trị chiến lược hơn so với một căn nhà.

Nói đi nói lại, coi như mình đi Hải thành, đại ca vẫn còn lợi dụng mình làm ăn như cũ, nhưng ngộ nhỡ bên người đại ca xuất hiện người khác được việc hơn thì sao?

Há chẳng phải mình không còn tác dụng gì nữa sao?

Làm chó săn, phải la liếm ở khoảng cách gần, liếm ở nơi xa không có hiệu quả!

Nhưng vào đúng lúc này, máy truyền tin trong ngực Lưu Đức Trụ rung rung. Hắn nói với mọi người:

"Thật ngại quá, ta phải đi vệ sinh."

Hắn tiến vào phòng đơn bên trong nhà vệ sinh, mở máy truyền tin thì thấy hỏi thăm của Khánh Trần:

"Ta nghe cấp dưới nói, Hồ Tiểu Ngưu nói cho hắn, lần trước đối phương trả thù lao gấp đôi, lần này cũng sẽ trả gấp đôi chứ?"

Lưu Đức Trụ một giây trước còn lén mừng thầm, một giây sau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn cũng không biết đêm qua lại còn xảy ra loại chuyện này!

Hồ Tiểu Ngưu đại ca, sao cái gì ngươi cũng nói ra vậy!

Đây đã là lần thứ hai hắn giấu tiền, lần thứ nhất giấu đồng hồ, lần này lại giấu thỏi vàng. Lưu Đức Trụ cũng không biết lần sau mình đi thế giới trong sẽ có đãi ngộ thế nào nữa.

Hắn trong phòng vệ sinh gục đầu ủ rũ trả lời:

"Đại ca, lần này xuyên qua ta mang về thỏi vàng cho ngươi, ngươi trừng phạt ta đi. . ."

Ngoài phòng vệ sinh, mọi người còn đang thì thầm nói chuyện, trong lòng tự nhủ Lưu Đức Trụ sao lại đi lâu như thế.

Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên mở cửa đi ra.

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười nói:

"Ta nghĩ lại, ngươi còn nhỏ, có thể không thích loại đồ như nhà cửa. Ta hiểu, người trẻ tuổi mà, đều thích kích thích hơn. Bằng không thế này, ngươi nói cho ta một chút ngươi thích gì, ta sẽ cung cấp cho ngươi."

Lưu Đức Trụ chần chờ một chút nói:

"Chú có thể không biết, ta thích rảnh rỗi quản chuyện người khác…. "