Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 155: Thăm Bệnh




Dạ, cám ơn bạn kenvirgo đã ủng hộ. Ngày mai truyện sẽ lên 14 chương. Hy vọng truyện sẽ lên được TOP 5 KIM THÁNH BẢNG....

Từ đây tới tối truyện còn 5 chương nữa, các bạn nhớ đón đọc nhé!

---

Chẳng hạn như Nam Canh Thần, cô bé thần bí trong bãi đỗ xe, Lý Đồng Vân, Giang Tuyết. . .

Hôm nay là ngày đầu tiên của quốc khánh, mấy du khách kia vốn là muốn đến núi Lão Quân du lịch, sau khi nghe được tin tức nơi này đều dồn dập trả vé.

Còn rất nhiều du khách ngay cả bình minh ở núi Kim Đỉnh cũng không xem, dồn dập ngồi xe buýt rời khỏi khu này.

Nghe đâu chuyến xe buýt đầu tiên ở núi Lão Quân sáng sớm đã kín hết chỗ, hệ thống giao thông vận tải của khu vực tạm thời nằm vào trạng thái tê liệt.

Khánh Trần đang lục lại trong kí ức tất cả việc xảy ra đêm qua. Khi hắn xác định ngoại trừ Lý Đồng Vân, Giang Tuyết, sẽ không có ai xác nhận thân phận thật của hắn.

Hắn lại chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, thỏi vàng.

Tối hôm qua, Hồ Tiểu Ngưu trong lúc hỗn loạn từng nói qua một câu cực kỳ quan trọng.

Nếu là người khác có thể sẽ quên mất, hoặc là bởi vì căng thẳng mà coi nhẹ.

Nhưng Khánh Trần sẽ không.

Hiện tại thỏi vàng trong đầu hắn là từ then chốt vô cùng đặc biệt.

Cùng lúc đó, Lưu Đức Trụ đang cùng các bạn học đi đến bệnh viện nhân dân thứ ba của Lạc thành.

Đây là bệnh viện tốt nhất ở Lạc Thành.

Trong tối qua, hai người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân đã đơn giản tiến hành xử lý miệng vết thương ở trạm y tế.

Sau đó, bọn họ được chuyển đi bệnh viện huyện tiến hành cấp cứu, đợi sau khi thương thế ổn định, sáng sớm lại chuyển viện lên thành phố tiến hành xử lý toàn diện hơn.

Hiện tại, tình trạng hai người vừa mới ổn định lại, còn đang ở trong phòng ICU của bệnh viện nhân dân thứ ba.

Có vẻ do tiền nào của nấy, tất cả các thiết bị y tế họ sử dụng đều là tốt nhất, còn có hơn mười chuyên viên bác sĩ tiến hành hội chẩn.

Đề phòng những ngoại thương này để lại di chứng gì cho bọn họ.

Bố mẹ của bọn họ sáng sớm liền ngồi máy bay tư nhân đến Lạc thành. Lúc này đang trông coi ở ngoài phòng bệnh.

Khi Lưu Đức Trụ và các bạn học đi tới cửa phòng bệnh, chỉ thấy sáu bảy người mặc âu phục đen đang đứng ngoài cửa, trên lỗ tai mỗi người đều đeo tai nghe trong suốt.

Đây có lẽ chính là vệ sĩ trong truyền thuyết.

Một vệ sĩ ngăn lại những học sinh này, một người đàn ông trung niên phong thái hiên ngang nhìn về phía bọn họ:

"Mấy cậu là?"

Lớp trưởng Tạ lớp 11 ban 4 trả lời:

"Chào chú, chúng ta là bạn học của Tiểu Ngưu và Thiên Chân, muốn thăm họ."

Nhưng người đàn ông trung niên này có vẻ rất bất ngờ:

"Xin hỏi, bạn học nào là Lưu Đức Trụ?"

Lưu Đức Trụ trong đám người cũng sửng sốt một chút:

"Ta, là ta."

Người đàn ông trung niên bước tới, hắn chìa tay phải ra với Lưu Đức Trụ:

"Cảm ơn bạn nhỏ, cám ơn ngươi đã cứu mạng Tiểu Ngưu. Hắn vừa mới tỉnh liền nói cho ta, ngươi và cấp dưới của ngươi đã cứu hắn, nếu không lúc này hắn đã bị côn đồ mang đi hoặc giết chết.

Lưu Đức Trụ im lặng mấy giây, sau đó nắm chặt tay của đối phương nói:

"Chú ơi, thật ra ta cũng không làm gì cả."

Dường như bởi vì vết thương của Hồ Tiểu Ngưu đã ổn định nên cảm xúc của người đàn ông trung niên này cũng buông lỏng rất nhiều, hắn vừa cười vừa nói:

"Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn có thể không tốt, dùng lời người tuổi trẻ mấy người là nói sao nhỉ? Đúng, làm màu!"

Trên thực tế, lúc sáng sớm, Hồ Tiểu Ngưu đã tỉnh lại, hắn đã nói qua chuyện đã xảy ra.

Thương nhân lớn như cha Hồ Tiểu Ngưu, mới đầu cũng không kính trọng người du hành thời gian, dù trong bảy vị vệ sĩ ngoài cửa có một người là người du hành thời gian.

Loại người này, cho dù là không nói lời nào cũng rất có khí thế, người du hành thời gian bình thường thật sự không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn.

Nhưng sau khi bốn người Hồ Tiểu Ngưu gặp phải nguy hiểm ở thành phố số 7, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Vì lúc ấy hắn phát hiện, mình ở thế giới ngoài có nhiều của cải và địa vị, cũng rất khó làm mấy việc này vì con mình.

Của cải của thế giới ngoài có thể mua được rất nhiều đồ của thế giới trong. Nhưng điều này cũng không có nghĩa tiền tài có thể mua được mọi thứ ở thế giới trong.

Cũng chính vì thế, hắn mới đồng ý cho Hồ Tiểu Ngưu chuyển trường đến Lạc thành.

Tìm một người du hành thời gian tên là Lưu Đức Trụ.

Hơn nữa, Lưu Đức Trụ là người du hành thời gian thông minh nhất mà hắn biết, năng lực phản ứng khi có sự việc xảy ra rất tốt.

Cha của Hồ Tiểu Ngưu là người biết nhìn xa trông rộng. Hắn biết hiện tại Lưu Đức Trụ có thể chưa ra sao cả, nhưng hắn đã thấy tương lai của Lưu Đức Trụ.

Sau chuyện này cùng vài lần xuyên không, không biết tương lai của hắn sẽ thành công đến thế nào?

Đáng đầu tư.

Đương nhiên, thương nhân trung niên có suy nghĩ này cũng vì chưa thấy biểu hiện của Lưu Đức Trụ lúc đối mặt nguy hiểm, bằng không có thể sẽ đổi cách nhìn của mình.