Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 151: Khóc




"Có người nói là bị tên côn đồ kéo vào khách sạn hành hung."

Cấp dưới giải thích:

"Nhưng nhìn quần áo hắn gọn gàng sạch sẽ, không giống như đã xảy ra chuyện gì."

"Vậy nên hắn đã gặp được kẻ giết người, hay là kẻ giết người đã thuận tiện cứu hắn."

Lộ Viễn phân tích nói:

"Có hỏi thêm được gì không?"

Cấp dưới đáp:

"Hắn có nói rồi, kẻ giết người cao khoảng 1m76, khóe mắt có vết chân chim nhẹ, có vẻ đã ngoài ba mươi tuổi."

Lộ Viễn gật đầu:

"Tạm thời tìm kiếm dựa theo phạm vi này, Nam Canh Thần là nhân chứng đầu tiên, khẩu cung của hắn tưởng đối đáng tin."

Tất cả mọi người quay lại cửa trước, nơi đặt tất cả các thi thể.

Lộ Viễn nhìn khách sạn đổ nát nghiêm túc suy nghĩ, trong tám tên côn đồ thì có bảy tên đã chết, một tên bị bắn, một tên còn đang quỳ ở bãi đỗ xe, còn lại đều bị đồng đội Côn Luân giết chết.

Còn lại bốn người đều chết vì bị đâm thủng lá lách, nói cách khác, đối phương ra tay bốn lần, hơn nữa tất cả đều thành công.

Tuy loại người này rất nguy hiểm nhưng đột nhiên Lộ Viễn không muốn điều tra tiếp, vì người này đã báo thù cho đồng đội của hắn.

Trên đường truy lùng kẻ giết người, các đội viên Côn Luân phát hiện ra rất nhiều dấu chân máu, hắn rất khó tưởng tượng đối phương có ý chí và nghị lực kinh khủng thế nào lại chỉ dựa vào ý chí có thể giết chết từng tên côn đồ một.

Lộ Viễn liếc mắt nhìn những thi thể khác, chợt phát hiện ra một chi tiết nhỏ:

"Chỉ có tên côn đồ ở cửa thiếu bộ đàm điện thoại, hắn là người chết đầu tiên bị giết... hiện trường không tìm thấy bất cứ thiết bị nào khác, vậy thì rất có khả năng, bộ đàm vẫn còn ở trong tay kẻ giết người."

Ngay sau đó, Lộ Viễn đột nhiên cầm bộ đàm trên tay một tên côn đồ khác lên, hít một hơi thật sâu, sau đó nhấn nút call:

"Xin chào, tôi là Côn Luân Lộ Viễn."

Thế nhưng ngoại trừ, tiếng gió từ núi, không ai trả lời hắn cả.

Trên đỉnh núi Lão Quân, trong một căn phòng của trang trại nào đó.

Bộ đàm mà Khánh Trần đặt trên bàn bỗng vang lên tiếng nói:

"Xin chào, ta là Lộ Viễn của Côn Lôn."

Thế nhưng lại không có ai để ý, mặc nó lẳng lặng ở đó.

Lúc này, Khánh Trần nằm ngửa trên chiếc giường màu trắng, hắn cắn khăn lông, khuôn mặt nhợt nhạt.

Ngồi cuối giường, Giang Tuyết cầm mấy bình cồn iốt mới mua được lúc sáng, tẩm vào miếng gạc, vừa khóc vừa lau vết thương trên chân và đùi của Khánh Trần.

Gai gỗ nhỏ, mảnh thủy tinh, bùn đất.

Tất cả đều được Giang Tuyết dọn dẹp sạch sẽ.

Những hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn trên trán Khánh Trần. Bên cạnh là Lý Đồng Vân đang không ngừng lau cho hắn.

Cô gái nhỏ cũng khóc.

Các nàng khóc không vì sợ hãi hay bất kì cảm xúc nào khác, chỉ là họ đau lòng Khánh Trần.

Đêm qua, thiếu niên quay lại khách sạn, để mọi người không phát hiện ra hắn dựa vào manh mối đi chân trần, hắn thậm chí còn nhịn đau đeo lại giày, tìm một trang trại khác để ở.

Vừa mới bước vào phòng hắn đã ngất xỉu.

Kiệt sức, sợ hãi và hoảng loạn sau vụ giết người đầu tiên, mọi cảm xúc đều biến thành adrenaline, nhịp tim đang không ngừng tăng lên.

Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, hắn đều sử dụng thuật hô hấp, sau khi chiến đấu thì một lượng lớn endorphin đã được tiết ra từ tuyến yên, khiến hắn tạm quên đi đau đớn.

Nhưng buổi sáng khi Giang Tuyết làm sạch vết thương, hắn vẫn bị cơn đau đánh thức.

Vốn dĩ Giang Tuyết muốn để Khánh Trần nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng vết thương phải được mau chóng xử lý, không thể kéo dài thêm.

"Tội gì chứ, vì cứu một đám người không quen biết, để bản thân bị thương thành như vậy."

Giang Tuyết vừa lau nước mắt vừa nói:

"Ngươi nhìn vết thương trên vai ngươi xem, nếu sâu thêm chút nữa thì vai của ngươi đã bị chặt đứt rồi."

Khánh Trần không nói gì, im lặng chịu đựng đau đớn.

Thật ra vết thương của hắn nhìn có vẻ dọa người, nhưng hắn biết tất cả đều là bị thương ngoài da, qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn.

Hơn nữa khi chiến đấu, hắn chỉ sử dụng thuật hô hấp, thể lực bị mất đã dần dần hồi phục từ sáng sớm.

Không biết có phải bởi vì hắn dùng thuật hô hấp trong lúc chiến đấu và trải qua đau đớn quá lớn mà Khánh Trần lờ mờ cảm thấy được số nhịp thở của mình hình như đã giảm. Có thể tính như sau, vốn dĩ chỉ thở được một hơi, bây giờ một hơi thở đã bằng một hơi rưỡi của lúc trước.

Hơn nữa, cơ thể hắn giống như đang lột xác, phía sau lưng đau nhức, thậm chí xương cốt giống như bị nứt ra, mở khóa gien sao.

Nhưng vẫn không được.

Ba tiếng sau, cuối cùng Giang Tuyết cũng đã xử lý vết thương xong, nàng nói với Khánh Trần:

"Ngươi ngủ thêm một chút đi, ta ra nhà bếp làm đồ ăn cho ngươi để bồi bổ cơ thể."

"Cảm ơn dì Giang Tuyết."

Khánh Trần yếu ớt nói.

Lý Đồng Vân ở bên cạnh nói:

"Khánh Trần ca, lúc rạng sáng ngươi quay về, dọa mẹ con ta sợ gần chết, còn tưởng ngươi sắp chết rồi."