Nhãi Con

Chương 99




Hứa Đại đứng ở cửa lều, mỉm cười nhìn bóng dáng hai người đang ôm ấp trên mái nhà cách đó không xa.

Cực quang giăng đầy trời, hình ảnh đẹp đẽ quá mức khiến bà phải che ngực.

Tâm tư thiếu nữ này, phụ nữ tuổi nào chả có.

Bà lấy máy ảnh ra, phóng lại gần, căn góc độ tốt nhất nháy liên tục vài bức, bấy giờ mới cảm thấy hài lòng ra về. Bà đi tới khu phụ trách toàn bộ camera giám sát đúng như đã hẹn, muốn trích video Lục Tinh Hàn cõng Lâm Tri Vi ra khỏi bão tuyết ngày đó.

Khi ấy định vị gắn trên xe của Lục Tinh Hàn đột nhiên biến mất nên không có cách nào thu được tín hiệu. Đã vậy, tất cả thành viên của đội cứu viện đều tìm kiếm những người khác khiến bà gấp muốn chết.

Đợi đến khi cả đoàn trở về thì trời đã sáng trở lại, họ quyết định đi tìm dọc theo con đường cũ. Trưởng đoàn đột nhiên nhận được tin đã thấy tín hiệu truyền đến từ thiết bị giám sát nhằm phòng chống động vật tấn công được điều khiển từ xa.

Hứa Đại lập tức dẫn người lái xe tiến đến.

Sau đó, họ phát hiện chiếc xe máy đã bị hỏng giữa đường, mà Lục Tinh Hàn cũng bặt vô âm tín. Nếu lúc đó cậu ngồi yên ở đó thì chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng, cũng may là cậu đã quyết đoán rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ, cứng cỏi.

Cái Hứa Đại muốn chính là đoạn video Lục Tinh Hàn đang cõng Lâm Tri Vi, tập tễnh xuất hiện.

Nếu bà dự đoán không sai, chờ khi đạo diễn Triệu sa lưới, chắc chắn đôi người yêu trẻ này sẽ công khai, đến lúc đó, chắc chắn toàn bộ cư dân mạng sẽ dậy sóng. Là một giáo viên, bà không thể giúp được gì nhiều, nhưng nếu có thể trợ giúp được một số việc cần thiết thì bà nhất định sẽ làm thật cẩn thận.

Như cũ, bên đạo diễn Triệu là nửa đêm, tại Canada đang là tám giờ sáng.

Sau khi kết thúc buổi chụp hình, các nhân viên trong tổ đều lần lượt ra về. Đúng lúc giờ cao điểm, trong khách sạn, các tầng lầu đầy ắp những thanh âm hỗn loạn, ai nấy đều vội vàng qua lại, không một ai để ý, trong một gian phòng phổ thông nào đó, có một nhân vật đang nắm giữ trong tay vận mệnh của vô số người.

Cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong yên tĩnh hẳn. Chỗ ngồi của ba người vẫn giống như lần trước, mỗi người mang theo một chiếc laptop.

Có tiếng nói từ trong máy tính vọng ra, giọng Viên Mạnh nghiêm túc: “Cổng biệt thự đóng lại rồi.”

Đóng cổng, nghĩa là bắt đầu rồi.

Cuộc hội họp những nhân vật nòng cốt vào ngày mười lăm hàng tháng, Lục Tinh Hàn chưa một lần tận mắt nhìn thấy, nhưng so với những thứ khác mà đạo diễn Triệu đã để lộ thì chắc chắn khó coi hơn gấp bội.

Cậu nắm lấy bàn tay đổ mồ hôi lạnh của Lâm Tri Vi, hỏi Viên Mạnh: “Đông không?”

Viên Mạnh hơi ngạc nhiên: “Đúng như cậu đã dự liệu, đông hơn lần trước, đáng tiếc là ba Lương Thầm chỉ tới một lúc rồi lại vội vã rời đi.”

Khóe môi Lục Tinh Hàn lạnh lẽo nhếch lên: “Lộ mặt là có thể chụp được rồi, cũng không lỗ, sớm muộn gì lão ta cũng không chạy thoát được đâu.” Cậu quét mắt nhìn giờ: “Đợi đến lúc biệt thự tắt đèn, lập tức tuôn ra đợt hai đi, chờ những kẻ bên trong phát hiện ra...”

Chờ khi bọn họ phát hiện ra thì cảnh sát đã bao vây cả cửa trước lẫn cửa sau rồi, ai cũng đừng hòng thoát.

Nửa tiếng sau, Bắc Kinh đang là mười một giờ rưỡi, đêm khuya, một quả bom bất chợt được tung ra, nháy mắt mở màn những đêm mất ngủ, gây chấn động dữ dội cho làng giải trí trong nước những năm gần đây.

Cảnh sát hành động nhanh như chớp.

Nghe nói còn có một số phương tiện truyền thông đã đánh hơi được tin tức nội bộ nên đã mai phục ở gần đó từ trước, đánh liều chụp được ảnh mấy kẻ đang hoang dâm trong một góc biệt thự, thậm chí còn có vài ống tiêm rơi rớt trên mặt đất. Sau đó là một loạt hình ảnh những kẻ đó bị áp giải ra khỏi cổng, tống lên xe cảnh sát. Người nào cũng là nhân vật tai to mặt lớn bình thường hay làm mưa làm gió, bấy giờ sắc mặt ai nấy đều mơ màng.

Chồng Hứa Đại là chủ tịch Hiệp hội điện ảnh, ngay lập tức ra mặt chính thức, thu hút nhiều sự chú ý, đẩy làn sóng dư luận lên đến đỉnh điểm.

Ông ấy âm thầm hỗ trợ khống chế từng bước, còn theo địa điểm Lục Tinh Hàn đã chỉ tìm kiếm khắp nơi trong nhà riêng của đạo diễn Triệu để tìm ra bằng cấp giả mà ông ta giấu kín. Tất cả những giấy chứng nhận giả mà đạo diễn Triệu sở hữu đều bị đào ra, cộng thêm những đòn trời giáng được Viên Mạnh tiết lộ từ trước, toàn bộ đường dây buôn bán mà hắn ta âm thầm tiến hành đều được công khai toàn bộ.

Lâm Tri Vi không nhịn được thẳng lưng, nhìn chằm chằm những bằng cấp, chứng nhận giả trên màn hình, đặc biệt là bức hình có viết tên của cô, cộng với video “Ba học viện thiết kế hàng đầu trên thế giới” trong tập bằng cấp mà đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đã lén ghi lại, còn có câu nói phát ra từ chính miệng Trần Lệnh Nghi: “Năng lực của con bé này rất mạnh mẽ, tôi muốn giữ lại dùng, đừng động vào cô ta.”

Trên chuyến bay về nước từ liên hoan phim, lúc này, những uất ức đè nặng lên cô cuối cùng cũng được gột rửa.

Cô nắm lấy bàn tay của Lục Tinh Hàn, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

“Tinh Hàn, em làm được rồi...”

Cô cúi cầu dụi mắt, cau mày nhìn cậu: “Đến bây giờ chị vẫn không thể tin được.”

Lúc đầu cô cảm thấy kế hoạch này đúng là xa rời thực tế, đối với bọn họ, đạo diễn Triệu giống như một cây đại thụ che trời, vậy mà thực sự bị cậu chặt đứt tận gốc.

Lục Tinh Hàn nâng cằm, cậu nghiêng đầu, tinh nghịch nháy mắt với cô mấy cái: “Mau thưởng cho em mấy cái hôn nào.”

Thoáng cái Lâm Tri Vi đã bị cậu chọc cười, cô nắm chóp mũi cậu lắc lắc rồi xích lại gần khẽ hôn cậu, nói thầm: “Cô giáo vẫn đang ở đây.”

Thấy vậy, Hứa Đại vội vàng che mặt: “Khụ, hai em tiếp tục đi, cô không nhìn thấy gì hết...”

Cảnh sát thẩm vấn suốt đêm đến tận lúc bầu trời trong nước xuất hiện những tia sáng đầu tiên. Năm đó, đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đã liên thủ bức chết một cô gái, nhiều năm trôi qua đã có vô số những người mới khác, những kẻ từng thực hiện giao dịch cùng hắn cũng không thể ẩn nấp được nữa, chân tướng cứ thế lần lượt nổi lên khỏi mặt nước.

Ngành điện ảnh và phim truyền hình có liên quan lớn nhất trở nên náo loạn chỉ trong gần một đêm, thậm chí vài ngọn núi lớn đã sụp đổ, còn khiến nhiều người khác liên lụy.

Lục Tinh Hàn ôm cô vợ nhỏ với hai mắt hồng hồng đứng lên, giúp cô giãn gân cốt: “Phần còn lại để bọn họ tiếp tục tự biên tự diễn, chúng ta nên chuẩn bị về nhà làm đại sự.”

“Tối qua em nói muốn công khai...” Lâm Tri Vi chọc chọc cậu: “Là thật sao?”

Lục Tinh Hàn vui vẻ nhướng mày, chống đầu gối áp mình xuống, sáp lại nhìn cô: “Vội đến mức không chờ được sao?”

Ban đầu, Lâm Tri Vi muốn nói đợi mọi thứ trôi qua, sắp xếp ổn thỏa rồi tiến hành từng bước theo kế hoạch nào đó vân vân nhưng đột nhiên cậu lại làm loạn như thế nên cô thẳng thắn nói ra chẳng chút e ngại, tròng mắt vừa chuyển, cô nâng người kéo gần khoảng cách, uyển chuyển mở miệng: “Đúng vậy, rất gấp… Muốn ngay lập tức chiếm em làm của riêng.”

Bên tai Lục Tinh Hàn nóng lên, cậu không nhịn được muốn hôn cô nhưng lại bị cô nhẹ nhàng né tránh, nhanh chóng đến bên cạnh Hứa Đại.

Hứa Đại lấy laptop chắn lại, bà kêu to: “Khoe tình cảm cũng đừng ngộ thương người khác chứ... Cô còn đang bận cho học trò ngoan một danh hiệu chính thức đây này!”

Bên thì đang ở thời kỳ đỉnh cao, bên thì đầu sóng ngọn gió

Hứa Đại lên trang chính thông báo cho mọi người biết Lâm Tri Vi sẽ trở thành học trò cuối cùng của bà, khen ngợi sự thông minh, xinh đẹp cùng thành tích ưu tú của cô trong hai năm vừa qua, đồng thời cực kỳ bức xúc và phẫn nộ với tiếng xấu và những hiểu lầm mà đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đem tới cho cô khiến cô phải chịu nhiều uất ức.

Viên Mạnh phối hợp rất ăn ý, tung ra các loại bức bách, bất công mà Lâm Tri Vi phải hứng chịu và sự bình tĩnh của cô đều được đưa ra ánh sáng.



Hiện giờ, Dung Thụy cũng được xem như là một diễn viên trẻ có tiếng, cậu ấy là người đầu tiên nhảy ra thể hiện sự bất bình với những tổn thương mà chị gái phải gánh chịu. Kế tiếp, Tạ Hàm cũng không chịu thua mà lên sàn. Có bọn họ giúp đỡ, cộng thêm việc giờ đây thân phận của Lâm Tri Vi đã hoàn toàn khác, những người trước đó từng hợp tác cùng cô lần lượt xuất hiện hỗ trợ lên tiếng.

Hứa Đại vừa xem vừa đắc ý, nửa ngày sau, bà đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Tinh Hàn, cô thấy fan của Tri Vi rất khắt khe với em đấy nhé.”

Lâm Tri Vi giật mình: “Em có fan ư?!”

“Tất nhiên là có rồi.” Lục Tinh Hàn xoa đầu cô, tò mò bước qua xem.

Hứa Đại phóng to một bình luận vừa lên top cách đây nửa phút...

“Vẫn luôn giữ vững niềm tin vào sự trong sạch của Tri Vi, người ban đầu luôn bảo vệ Tri Vi – Lục Tinh Hàn đi đâu rồi? Bây giờ địa vị cao, nổi tiếng ngút trời rồi thì lòng dạ cũng thay đổi à. Dung Thụy còn nhanh chóng đứng ra, cậu ra ngay cả một câu cũng không nói, không biết còn đang chơi bời ở đâu nữa.”

Phía dưới liên tục có bình luận đáp trả.

Không ít người mắng cậu nhân cơ hội bấu víu quan hệ bừa bãi, cũng có vài người chỉ yên lặng lắc đầu thở dài: “Aii, Lục Tinh Hàn người ta trở nên nổi tiếng, đã sớm quên người chị gái ban đầu đã cùng cậu ta ra mắt rồi.”

Vẻ mặt Lục Tinh Hàn tràn đầy hạnh phúc.

Lâm Tri Vi khó hiểu: “... Sao trông em có vẻ đắc ý thế?”

Lục Tinh Hàn lật mặt trong nháy mắt, một giây sau cậu đã bày ra vẻ mặt tội nghiệp, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Tuy rất vui vì bọn họ thừa nhận em ‘bao che Tri Vi nhất’ nhưng em vẫn cực kỳ tủi thân đấy... Vi Vi à, bọn họ đổ oan cho em kìa, chị mau dỗ em đi...”

Lâm Tri Vi nhịn cười, vỗ cậu mấy cái: “Ngoan nào, về đến nhà sẽ dỗ em.”

Ban đêm, tiếng tăm của Lâm Tri Vi đã cực kỳ lừng lẫy, lượng fan của cô tăng vọt, đoàn đội của đạo diễn Triệu thì liên tiếp có người ngã ngựa.

Lục Tinh Hàn không chút hứng thú với sự sụp đổ của tổ chức nhà đạo diễn Triệu, cậu chỉ để ý tới ba của Lương Thầm.

Bởi vì vừa lúc chụp trộm tại biệt thự của đạo diễn Triệu ông ta đã vội vàng rời đi, tuy không bị bắt tại hiện trường nhưng ông ta cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, công ty của ông ta vốn đã vướng phải bê bối, hiện tại lại càng thêm nguy nan.

Viên Mạnh gọi điện thoại tới nhắc nhở: “Tinh Hàn, tình huống của ông ta càng thảm thì càng nhanh chóng suy nghĩ tới việc kéo cậu xuống nước, có thể ông ta rất nhanh sẽ nhắm đến cậu.”

Lục Tinh Hàn cười cười: “Cứ chiều ông ta thôi, càng nhanh càng tốt. Hơn nữa cho dù ông ta muốn hại tôi nhưng tạm thời sẽ không dám manh động.”

Viên Mạnh ngẫm một chút cũng thấy đúng, dẹp hết lo lắng sang một bên, anh ta cũng cười: “Chuyện công khai, cậu tính sao?”

Lục Tinh Hàn muốn làm lớn.

Đăng lên Weibo? Quá đơn giản.

Tổ chức họp báo? Quá cứng nhắc.

Trực tiếp cầu hôn người ta rồi xếp hàng đi đăng ký kết hôn? Thực ra, cậu nằm mơ cũng muốn, nhưng hiện tại chưa đến tuổi quy định, nếu giờ cậu cầu hôn thì cũng chỉ là lời nói suông, không những vậy còn gây ảnh hưởng xấu cho Tri Vi.

Lục Tinh Hàn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa, thấp giọng nói: “Ở nước ngoài không tiện giải quyết, về nước đã, xem thời cơ và rắc rối, cái nào đến trước.”

Hứa Đại phải rời đi trước, sau khi bà đi khỏi, trong khách sạn ngoại trừ Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi, chỉ còn lại đội quay chụp.

Trước khi đi, người phụ trách thương hiệu chủ động tới tìm họ, anh ta còn nhớ như in thời khắc Lâm Tri Vi sống chết không rõ, Lục Tinh Hàn đứng cạnh anh ta dáng vẻ điên cuồng, mỗi lần gặp mặt đều phải miêu tả sinh động lại cho Lâm Tri Vi nghe một lượt, cũng chọc cho tim cô lên xuống một hồi.

Lục Tinh Hàn chịu hết nổi, cậu tiến đến ngăn cản: “Chúng tôi còn phải đi.”

Người phụ trách cảm động lau nước mắt: "Lục, chúng tôi chỉ là nhãn hàng phụ, chắc chắn không xứng với cậu. Nhưng sáng nay tôi nhận được điện thoại của cấp trên, nói tôi phải nói chuyện trực tiếp với cậu. Là người phát ngôn thế hệ mới của thương hiệu chính trong năm mới, mong cậu suy nghĩ kỹ về chuyện này."

Lâm Tri Vi nhạy bén vểnh tai, tin thương hiệu chính như sấm rền bên tai, người phát ngôn tiền nhiệm là hai vị ảnh đế chục tỷ, giá trị con người cực cao.

Sắc mặt Lục Tinh Hàn không đổi, lạnh lùng bắt tay với anh ta: “Tôi sẽ cân nhắc, cũng cảm ơn anh đã phong tỏa tin tức giúp tôi.”

Trước đó, giới truyền thông chính thức ra mặt can thiệp sau khi xảy ra tình huống nguy cấp, báo chí cũng chỉ đưa tin vài người bị trọng thương phải nhập viện.

Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đi một chuyến, sau khi được giải cứu thì không xuất hiện nữa, mà hành động của mọi người trong nhóm đều nằm dưới tầm kiểm soát của người phụ trách thương hiệu này. Anh ta tương đối ân cần, chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ giữ bí mật, mới giúp cho mối quan hệ của cặp đôi nhỏ này không bị phát giác.

Người phụ trách đã chuẩn bị xe, chở bọn họ đến thẳng sân bay.

Nhiệt độ trong không khí vẫn rất thấp, đa số người đi đường đều ăn mặt kín mít, không nhìn ra mặt mũi tóc tai người đối diện thế nào.

Lục Tinh Hàn phá lệ ung dung, cậu ôm cô vợ nhỏ nghênh ngang đi giữa đám người, trước khi đi đăng ký còn mua cho cô một phần bánh sữa nhỏ đặc sản nơi đó.

Ở hàng ghế đầu tiên trong khoang hạng nhất, Lâm Tri Vi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lục Tinh Hàn theo thói quen cài chặt dây an toàn cho cô.

Nhiệt độ trên máy bay khá ấm áp, cô cởi khăn quàng cổ và áo khoác dày ra rồi múc một muỗng bánh sữa ăn.

Sau khi chỉnh trang lại, Lục Tinh Hàn ngồi xuống, nhìn mà thèm, cậu xáp lại, không tiếng động nháy cặp mắt đào hoa nhìn cô.

“Muốn ăn thử sao?”

“Muốn.”

Lâm Tri Vi đưa thìa đến bên miệng cậu.

Cậu không nhận, nhìn cô chằm chằm nói: “Chị ăn một nửa trước đi, em muốn ăn phần còn lại.”

Lâm Tri Vi nghe lời cắn một miếng, khóe miệng bị dính một chút, đang muốn đút cho người bên cạnh thì cánh tay cậu đã vòng qua, đè lên môi cô, khẽ liếm, tiếng nói trầm thấp tỏ vẻ chưa thỏa mãn: “Ăn ngon.”

Mười một giờ, máy bay cất cánh.

Trong lúc Lục Tinh Hàn hoàn toàn tỉnh táo thì Lâm Tri Vi lại thiếp đi, đầu ngón tay cậu nhiệt tình trêu đùa mái tóc dài của cô.



Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, Lâm Tri Vi cũng dần tỉnh lại, nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, không hiểu sao trái tim cô lại nhộn nhịp, cô theo bản năng tìm túi đựng đồ trang điểm: “Để cho an toàn... Chị muốn trang điểm một chút.”

Lục Tinh Hàn híp mắt cười, đưa cho cô một chiếc gương nhỏ.

Cô đơn giản dùng vài bước chỉnh trang bản thân, đúng lúc máy bay dừng hẳn thì khởi động điện thoại lại.

Một giây kế tiếp, hết thảy đều giống như đảo ngược thời gian, hàng loạt thông báo và tin nhắn nhắc nhở cùng nhau xông lên, báo hiệu sự việc xảy ra.

Viên Mạnh vượt lên tất cả các thông báo gọi điện đến, bên kia ầm ĩ ồn ào, anh ta thay đổi giọng: "Chuyến bay lần này không giữ bí mật, hiện tại ở sân bay đều là phóng viên và người hâm mộ! Tôi đã tạm thời để bảo vệ khống chế tình hình, các cậu chuẩn bị tâm lý đi!"

“Có chuyện gì vậy?”

Viên Mạnh nhỏ giọng kêu: “Trưa nay Giải trí Tinh Hỏa tung tin tức, nói cậu và cô Tiểu Lâm có quan hệ mập mờ! Hiện tại biết được hai người cùng trở về trên một chuyến bay thì bọn họ càng điên rồi tất cả đều ra đón hai người đấy!”

Lục Tinh Hàn vui vẻ: “Chỉ mập mờ thôi sao?”

Viên Mạnh sửng sốt: “... Đúng.”

Lục Tinh Hàn lạnh lùng giễu cợt: “Đã nói nếu muốn nhắm vào tôi thì ông ta sẽ không dám đối chọi cứng rắn nên mới làm ra việc này khiến tôi sợ hãi, khi ấy ông ta sẽ làm sáng tỏ, nói là hiểu lầm. Tính toán thật tốt.”

Viên Mạnh đang sứt đầu mẻ trán đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng bình ổn hơi thở, trịnh trọng nói: “Hiện nay, tình huống ở sảnh sân bay bây giờ còn nghiêm trọng hơn gấp ba, bốn lần so với hồi cậu trở về từ liên hoan phim trở về. Hai người có hai sự lựa chọn, hoặc là đi cửa VIP, vòng qua bọn họ, tôi sẽ chờ ở cửa ra vào, chắc chắn có thể che chắn cho hai người an toàn lên xe.”

Lục Tinh Hàn tiếp lời anh ta: “Hoặc là trực tiếp đón đầu, nói ra hết những lời muốn nói.”

Viên Mạnh nghẹn lời: “Phải... Có điều, Tinh Hàn, đây xem như là ‘rắc rối’ tới trước?”

Lòng Lục Tinh Hàn vẫn vững như kiềng ba chân, ánh mắt cậu rơi xuống khuôn mặt Lâm Tri Vi, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, nhiều người như thế chị có sợ không?”

Lâm Tri Vi biết cậu muốn làm gì, sau hai giây đối diện với cậu, cô lắc đầu: “Không sợ.”

Cái gì nên tới thì sẽ tới.

Có một số việc nếu đã định trước là sẽ xảy ra thì thay vì nhượng bộ thì không bằng trực diện đối diện.

Lục Tinh Hàn an ủi xoa đầu cô, cậu nói với Viên Mạnh: “Giữa ‘rắc rối’ và ‘thời cơ’, tôi chọn cái thứ hai.”

“Không phải mập mờ sao? Chẳng phải cảm thấy tôi sợ hãi à?” Cậu hào phóng cười: “Vậy tôi cũng sẽ không khách sáo, tự tay đánh thẳng lên mặt Lương tiên sinh.”

Chờ đến khi các hành khách trên máy bay đã ra gần hết, Lục Tinh Hàn mới ôm Lâm Tri Vi đứng ở cửa ra.

Có thể nghe rõ tiếng hò hét ầm ĩ phía bên ngoài.

Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn cậu: “Khung cảnh này quen thuộc ghê.”

Lần trước, lúc bị phóng viên ngăn lại hỏi chuyện bằng cấp, cô vì không muốn liên lụy cậu nên trong lúc bị bao vây, cô đã cố ý bác bỏ mối quan hệ với Lục Tinh Hàn, khiến cậu đau lòng khổ sở.

Lần này...

Lục Tinh Hàn hôn lên thái dương cô: “Vì vậy em thích ở cùng một nơi, thay thế ký ức không vui lần trước.”

Cậu nắm vai cô, vén mái tóc dài của cô ra sau tai: “Bé cưng, chuẩn bị xong chưa? Bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả mọi người đều sẽ biết chị đã là người phụ nữ của em rồi.”

Lâm Tri Vi mỉm cười nhìn cậu, dáng vẻ mong chờ: “Vâng... Người đàn ông của chị, xin mời.”

Vòng qua ngã rẽ, hai bóng người cùng nhau bước ra.

Người đàn ông cao lớn ôm chặt lấy cô gái trong lòng ngực, không đeo khẩu trang hay kính râm mà cứ bình tĩnh bước đến, nháy mắt khiến cả đoàn người điên cuồng hò hét, bùng nổ.

Viên Mạnh đã bố trí vệ sĩ cực kỳ đắc lực, dùng tốc độ nhanh nhất xác định được nhân vật chính, đứng thành vòng tròn bảo hộ Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi ở bên trong.

Những người hâm mộ vẫn đứng ở vòng ngoài nên nhìn không rõ lắm, còn những phóng viên đứng giữa thì sắp phát điên lên rồi, mắt ai nấy đỏ cả lên, nhao nhao tiến lên đặt câu hỏi.

“Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?!”

“Vì sao lại về nước cùng Lâm Tri Vi? Sau khi lưu diễn kết thúc, là anh đặc biệt đến tìm cô ấy sao?”

“Có phải hai người vẫn chưa cắt đứt liên lạc không?”

“Hàn Hàn! Có tin nói anh và Lâm Tri Vi đang có quan hệ mập mờ, đó có phải sự thật hay không!”

Mỗi người một ý kiến, đinh tai nhức óc, nhưng tỷ lệ hai chữ “mập mờ” xuất hiện tương đối cao.

Lục Tinh Hàn nắm tay Lâm Tri Vi dừng bước.

Ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn qua khiến đám người mất tự chủ an tĩnh lại, tất cả đều đợi câu trả lời từ cậu.

“Mập mờ sao?”

Các phóng viên không khỏi nín thở.

“Sai rồi.” Lục Tinh Hàn nhếch môi, nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Không phải mập mờ, mà là tôi yêu cô ấy.”

Im lặng.

Hít thở không thông.

Sắp sửa dậy sóng.

Lâm Tri Vi nhìn cậu hơi bất mãn, đến lúc này rồi mà cậu còn muốn ôm hết rắc rối vào người. Người con gái nhìn thẳng vào ống kính, dịu dàng sửa lại: “Chính xác mà nói, là chúng tôi đang yêu nhau.”