Nhãi Con

Chương 108: Phiên Ngoại 2




Là Nhu Mễ Đoàn chứ không phải Lục Mễ Đoàn.

Lâm Tri Vi thực sự cảm thấy dễ chấp nhận hơn nhiều.

Lại nhìn con trai đang cầm bánh gạo nếp trong lòng bàn tay chơi vui vẻ, cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Ba chữ quá dài, gọi là Đoàn Đoàn đi.”

Lục Mễ Đoàn đang nằm trong vòng tay ba, cười khúc khích vui vẻ.

Lúc đầu, Lục Tinh Hàn sợ rằng mình sẽ ghen đến chết mất.

Nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng mọi thứ thực ra rất đơn giản.

Sau khi bảo mẫu đi, việc chăm sóc của Đoàn Đoàn trở thành một khuôn mẫu cố định, mấy giờ nên cho ăn, mấy giờ thay tã, ru ngủ như thế nào, làm sao để dỗ khi nó khóc, tất cả đều có biện pháp.

Lục Tinh Hàn tiếp thu mọi thứ rất nhanh, chút việc này tất nhiên không phải là vấn đề.

Vì không muốn để Vi Vi chịu khổ, nhanh chóng hồi phục sức khỏe, cậu làm hết tất cả các công việc chăm sóc Đoàn Đoàn, nhiệm vụ lớn nhất mà cậu giao cho vợ đó chính là chơi với Đoàn Đoàn lúc không thấy mệt.

Cứ như vậy, Vi Vi sẽ bớt mệt hơn, cậu cũng không cần phải ghen tị, Đoàn Đoàn cũng sạch sẽ thơm tho.

Chỉ là Lâm Tri Vi thương cậu, không muốn để cậu một mình quá bận rộn nên lúc nào cũng muốn giúp đỡ.

Lúc hai người cùng chơi với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ, Lục Tinh Hàn cũng vô thức cảm nhận được niềm vui và sự hạnh phúc ấy.

Lúc Đoàn Đoàn được một tuổi thì bắt đầu tập đi bằng đôi chân ngắn của mình, Lục Tinh Hàn cúi người dắt bé, bé ngẩng khuôn mặt mũm mĩm của mình lên, ngọt ngào gọi ba ba.

Lục Tinh Hàn nhéo lỗ tai nhỏ của bé: “Gọi thêm một lần nữa đi.”

Đoàn Đoàn quay đầu, phải đối xử công bằng tuyệt đối, lắc lư bước về phía Lâm Tri Vi, chui vào trong vòng tay cô và gọi: “Mẹ.”

Lục Tinh Hàn nhìn, xấu hổ ngồi xổm xuống, giơ hai tay về phía vợ: “Anh cũng muốn ôm.”

Lâm Tri Vi xoa đầu cậu: “Ôm ôm ôm.”

Đoàn Đoàn được hai tuổi rưỡi, khuôn mặt vô cùng dễ thương, đã có thể đi và chạy được, cái miệng nhỏ vô cùng ngọt ngào, công việc của Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi cũng trở về đúng quỹ đạo, nhiều lúc hai người không yên tâm giao cho người khác nên hầu như đều dắt theo bên mình và tự tay chăm sóc.

Đoàn Đoàn rất có duyên, không cần ba mẹ hao tâm tổn sức, một mình có thể tạo ra một khoảng trời riêng ở bất cứ nơi nào, đầu óc cũng cực kỳ nhanh nhẹn, kể cả những người rất giỏi trong nghề cũng có người muốn quỳ rạp dưới chân bé.

Đoàn Đoàn được ba tuổi rưỡi đã vô cùng thông minh, dưới sự giúp đỡ của Viên Mạnh đã âm thầm đăng ký weibo, không cần phải viết chữ, cứ cách mấy ngày lại đăng một tấm ảnh chụp chung ngọt ngào của ba mẹ là số lượng fan đã không ngừng tăng lên.

Lam Linh gọi điện thoại cho Lâm Tri Vi.

“Con trai của em cướp mất bát cơm của chị rồi, từ khi nó ra tay, fan CP của Vi Vi Hàn Tinh sắp đổi chủ rồi!”

Lâm Tri Vi cảm thấy nên giáo huấn, ôm Đoàn Đoàn đến nơi yên tĩnh, vừa định lên tiếng.

Đoàn Đoàn lập tức ôm lấy cánh tay cô, nũng nịu nói: “Mẹ, con không tự ý chơi điện thoại, không ảnh hưởng đến mắt, chỉ là thấy ba và mẹ vô cùng đẹp đôi nên thỉnh thoảng có đăng vài bức ảnh thôi mà.”

Lông mi dài của cậu bé không ngừng chớp chớp: "Có được không ạ?”

Lâm Tri Vi cảm thấy hỏng rồi.

Tên nhóc này giống y ba nó, làm cho người ta không thể từ chối được.

Những thiên thần nhỏ như Đoàn Đoàn đã được các chương trình lớn dành cho phụ huynh thèm muốn từ lâu, không biết đã vất vả mời bao nhiêu lần rồi.

Ai mà giành được việc Lục Tinh Hàn dẫn Đoàn Đoàn lên sóng chương trình thì chắc chắn 100% sẽ rất nổi tiếng.

Ban đầu hai vợ chồng cô cũng không bị cám dỗ cho lắm, nhưng bên phía đạo sư Voldemort của Lâm Tri Vi gọi điện đến, có một đội stylist không làm được việc nên mời cô đến Mỹ giúp đỡ, đi lại cũng ít nhất nửa tháng.

Lâm Tri Vi có chút lo lắng, đạo sư đã nhờ thì không thể không để ý, nhưng để lại hai ba con ở lại thì thật đáng thương.

Cô bận rộn ở phòng làm việc đến tối muộn, vừa về đến nhà liền nghe thấy âm thanh vô cùng náo nhiệt, nhìn kỹ lại, trên sàn phòng khách rải hai cái đệm êm ái, một lớn một nhỏ đang ôm tay cầm chơi game kịch liệt.

Người lớn và người nhỏ đồng thời quay mặt lại nhìn về phía cô, hai khuôn mặt như trong tranh vẽ. Cả hai cùng vứt tay cầm chơi game đi và đứng dậy chạy tới.



“Mẹ ôm…”

“Vợ ôm…”

Lâm Tri Vi mỗi tay ôm một người, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Buổi tối Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngủ trong phòng mình, Lâm Tri Vi đi ra đóng cửa lại, lập tức bị Lục Tinh Hàn ôm trở lại giường lớn trong phòng ngủ chính, cô nhỏ giọng nói chuyện của đạo sư, Lục Tinh Hàn sửng sốt, mất mát vùi vào ngực cô: “Không muốn để cho em đi.”

Nói rồi lại siết chặt eo cô thở dài: “Thật sự không muốn.”

Cậu dùng ánh mắt trông mong: “Chỉ có anh và Đoàn Đoàn, sống không nổi đâu.”

Lâm Tri Vi ôm lấy cậu hôn một cái: “Em nghĩ thế này, chương trình dành cho cha mẹ - con cái nổi tiếng nhất kia đã mời anh ít nhất mười lần rồi. Đoàn Đoàn cũng rất muốn đi chơi, anh đưa con đến đó đi, như vậy sẽ trọn vẹn hơn, tránh việc anh bận công việc khác lại không chăm sóc được thằng bé, như vậy cũng đỡ lo.”

“... Vậy em sẽ đi trong bao lâu?”

Lâm Tri Vi ngoan ngoãn cởi váy ngủ theo động tác của cậu, ngón tay nhẹ nhàng mở nút áo của cậu ra, ghé vào tai cậu nói: “Lúc nào hai người quay đến tập thứ ba, lúc đó em nhất định đã trở về rồi.”

Đội hình của chương trình này có thể nói là mạnh nhất trong những năm gần đây, ngay sau khi thông báo chính thức rằng Lục Tinh Hàn sẽ xuất hiện cùng với Đoàn Đoàn, trên mạng lập tức bùng nổ, mỗi ngày các fan đều gõ bát chờ phát sóng.

Ngày Lâm Tri Vi xuất phát trùng với thời điểm bắt đầu ghi hình tập một.

Cả gia đình ba người mỗi người ai cũng xách vali, nói lời tạm biệt dưới ống kính của tổ chương trình.

Thời gian bay khác nhau, vốn khi ở trước cửa nhà đã phải đi hai xe khác nhau, nhưng Lục Tinh Hàn vô cùng luyến tiếc, cứ muốn cùng vợ đến sân bay sớm, đứng ở giữa đại sảnh khởi hành trong nước và quốc tế, Đoàn Đoàn bám vào chân cô, Lục Tinh Hàn vòng qua ôm vai cô, một lớn một nhỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô: “Trở về sớm nha.”

Tim Lâm Tri Vi như muốn tan vỡ.

Cô nghĩ sau này nhất định phải ra ngoài thật ít, thật sự là bị một lớn một nhỏ này thắt chặt vào tim, quấn quýt không rời, không muốn rời xa dù chỉ một giây.

Lục Tinh Hàn dẫn Đoàn Đoàn thuận lợi ghi hình xong hai tập, Đoàn Đoàn ở trong tổ tiết mục rất “ăn nên làm ra”, đi đến đâu cũng được nhiều người yêu mến, luôn có người đến hỏi han: “Ba tốt hơn hay mẹ tốt hơn?”

Đoàn Đoàn trả lời không chút do dự: “Đều tốt ạ.”

“Thích ai hơn?”

“Thích hết ạ!”

“Đoàn Đoàn tuổi còn nhỏ như vậy đã vô cùng hiểu chuyện!”

Đôi mắt đen láy của Đoàn đoàn chợt lóe lên, che miệng cười nói: “Con thích nhất là nhìn thấy ba mẹ ở bên nhau.”

Lúc ở bên nhau thì vô cùng ngọt ngào!

Trước khi tập thứ ba của chương trình được ghi hình, Lục Tinh Hàn đã biết đó là tập đặc biệt về người mẹ.

Các bà mẹ của bốn gia đình khác đã xác nhận sẽ có mặt, nhưng mẹ của Đoàn Đoàn còn không biết liệu có thể quay về hay không.

Buồn bã.

Cô đơn.

Đau lòng.

Lục Tinh Hàn ôm chặt Đoàn Đoàn: “Con trai, không có ai thương hai chúng ta cả.”

Đoàn Đoàn ôm cổ cậu, lau nước mắt: “Hu hu hu mẹ không thương.”

Vừa phối hợp với tâm hồn nhỏ yếu ớt của ba, vừa vùi trong lồng ngực ba cười thầm, mẹ nhất định sẽ trở về, ba thật sự là một cậu bé đáng thương cần được yêu thương.

Đến hòn đảo ghi hình tập ba, chiều hôm đó, máy bay trực thăng đã đưa các bà mẹ đến.

Từ khi Lục Tinh Hàn nhận được tin Lâm Tri Vi xác định sẽ đến bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn nhìn xuyên qua cả bầu trời.

Những đứa trẻ khác kéo Đoàn Đoàn lại và thốt lên: “Ba cậu đẹp trai quá.”



Trong lòng Đoàn Đoàn đắc ý đến chết mất, bên ngoài thì tỏ ra dè dặt hơn: “Đương nhiên rồi.”

“Nhưng chú ấy cứ nhìn lên bầu trời.”

Đoàn Đoàn tỏ ra khá bình tĩnh: “Ba trông mong mẹ tớ sẽ nhanh chóng bay đến.”

Khi trời đang nắng đẹp, chiếc trực thăng bay đến gần, tổ chương trình đã bố trí các ông bố đưa các con ra đến nơi trực thăng hạ cánh, để quay lại cảnh tượng ấm áp khi những đứa con chạy về phía mẹ.

Năm gia đình, Lục Tinh Hàn dắt Đoàn Đoàn đứng ở giữa, mong mỏi đến mức mắt như muốn nhỏ máu.

Cuối cùng máy bay trực thăng cũng hạ cánh, khoang cửa mở ra.

Các bà mẹ trẻ có phong cách khác nhau bước ra, Lâm Tri Vi cuối cùng cũng bước ra, gió thổi mái tóc của cô, lướt qua khuôn mặt trắng như sứ của cô.

Bốn đứa nhỏ và một người lớn như con ngựa đứt cương đột nhiên chạy tới.

Chờ đã, chờ đã!

Người lớn?

Những người quay phim còn tưởng rằng họ đang nhìn nhầm.

Hãy… Xem lại…

Những người còn lại vẫn giữ nguyên vị trí, có bốn ông bố ở bên trái và bên phải, ở giữa là Đoàn Đoàn.

Bốn đứa trẻ chạy bên trái và bên phải, Lục Tinh Hàn chạy ở giữa.

Lâm Tri Vi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang chạy về phía cô, mỉm cười mở rộng vòng tay, giây tiếp theo đã bị cậu mạnh mẽ ôm lấy, cô không đứng vững mà lùi về phía sau một bước, lập tức bị cậu giữ chặt, ngửa đầu lên hôn.

Bốn bà mẹ ở bên cạnh bị đả kích nặng nề, đồng loạt tức giận gọi chồng mình: “Có thể học theo hay không hả?”

Lục Tinh Hàn nổi tiếng như vậy, tuổi còn trẻ như vậy, nhìn người ta yêu thương vợ mình kìa!

Sau khi để ba xoa dịu nỗi đau tương tư, Đoàn Đoàn - fan trung thành của couple này cuối cùng cũng bước tới, cái chân ngắn bé nhỏ chậm rãi đi tới, ôm chặt chân Lâm Tri Vi, giơ bàn tay nhỏ lên: “Mẹ, ba và con đều nhớ mẹ đến phát khóc, mau ôm ôm.”

Quá trình quay của chương trình tạm thời kết thúc sau bữa tối.

Gia đình ba người nắm tay nhau đi dạo bãi biển.

Đây là một điểm thu hút khách du lịch, bãi biển được trang trí rất đẹp, bầu trời còn chưa tối hẳn, ánh cam của hoàng hôn buông xuống mặt nước biển, đất trời và mặt biển đều ngọt ngào và sôi sục.

Lâm Tri Vi đi chân trần xuống nghịch nước, Lục Tinh Hàn sợ cô ngã xuống, ôm chặt eo cô: “Nước có lạnh không?”

Cô lắc đầu, ngẩng đầu lên hôn cậu: "Trên eo thì nóng.”

Trên bãi biển có rất nhiều vỏ sò nhỏ, Lâm Tri Vi nhặt lên một cái, trên bãi cát ẩm ướt viết lên chữ “nhóc con” thật lớn.

Lục Tinh Hàn nhận, viết bên cạnh một chữ “Vi”.

Đoàn Đoàn biết hai chữ này là đại diện cho ba mẹ, nhảy cẫng lên: “Còn có Đoàn Đoàn nữa!”

Lâm Tri Vi muốn giúp cậu bé viết, nhưng cậu lại chạy tới, dưới chữ “nhóc con” và chữ “Vi”, vẽ hai vòng tròn, cười ngọt ngào kêu lên: “Đây là con! Lục Mễ Đoàn! Hình tròn!”

Cậu bé vẽ một trái tim lớn, khoanh tròn ba cái tên ở giữa, lấy ra từ trong túi Lục Tinh Hàn chiếc điện thoại di động, chạy vòng quanh, giơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn lên: “Chụp ảnh chụp ảnh!”

Lục Tinh Hàn cười, cúi người ôm Lâm Tri Vi, ngồi xổm trước hình trái tim.

Đoàn Đoàn mở camera, vươn hai ngón tay mũm mĩm rồi kéo ống kính ra, sao cho để ba mẹ và hình trái tim đều ở trong một khung hình.

Bấm máy.

Chụp ảnh.

TOÀN VĂN HOÀN