Nói là bể bơi, chứ thật ra đây là hồ bơi năm mươi mét nằm trong biệt thự, cho ê-kíp chương trình xài miễn phí.
Đạo diễn lại phải cảm ơn nhà tài trợ kim cương.
Lục Diên đắc ý lắc qua lắc lại trước mặt Cố Hồng, anh ta chủ động dẫn đoàn, giới thiệu căn nhà cho mọi người.
"Hôm nay ngủ ở đây đi. Tối chúng ta tổ chức tiệc BBQ, tôi sẽ gọi người đến chuẩn bị. Biệt thự nhiều phòng, mọi người thích ở phòng nào thì ở."
Biệt thự lớn đến nỗi cả ê-kíp chương trình lẫn khách mời đều có phòng.
Cố Hồng theo sau Nguyễn Đường, mắt không rời khỏi cái ót bông xù, giống như vệ sĩ của cậu chủ, khí thế khủng khiếp, không cho người khác lại gần cậu chủ dù chỉ là nửa bước.
"Em muốn ở đâu?" Cố Hồng nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Đường không đi tiếp nữa mà chọn đại căn phòng gần nhất: "Cái này."
Phòng rất rộng, chỉ là cái giường mét tám kia làm Cố Hồng không được vừa ý, nhưng khi thấy chỉ có một cái mền, hắn lại có thể rồi.
Cố Hồng sợ Nguyễn Đường gọi người mang thêm cái mền nữa đến. Hắn đảo mắt, lợi dụng chiều cao chắn trước mặt Nguyễn Đường.
Cố Hồng: "Em vào phòng tắm thay đồ trước đi, anh thay ở ngoài."
Nghe hắn nói vậy, hai máy quay đi theo tự giác rời khỏi phòng.
Nhưng Nguyễn Đường vào nhà tắm rồi mà Cố Hồng vẫn chưa cởi đồ, hắn cứ ngẩn người nhìn cửa phòng tắm.
Chốc lát sau, Nguyễn Đường khoác áo choàng tắm đi ra.
Chủ tịch Cố cúi đầu, mò mẫm gì đó trong balo, tỏ vẻ bận rộn: "Em xuống hồ bơi chơi trước đi, anh thay xong sẽ xuống."
Nghe tiếng cửa đóng lại, chủ tịch Cố cởi đồ, thay đồ bơi, mặc thêm áo choàng tắm, vọt vào nhà tắm soi gương. Hắn cứ hết cột sợi dây của áo choàng tắm rồi lại gỡ ra.
Cột vào, gỡ ra, cột vào, gỡ ra...
Cởi hết, khỏi cột.
Cơ thể rèn luyện năm trăm năm, đây là sân khấu của mày.
Lúc Cố Hồng ra khỏi phòng, máy quay sững người, hắn đi xa lắm rồi mới vội đuổi theo.
[Camera man đang làm gì thế! Dí theo nhanh lên! Đến trước mặt ảnh á, tôi muốn xem cái khụ.... (.)(.) mọi người hiểu mà!]
[Hoảng hồn liếc một cái, muốn nằm lên cơ bụng (nước miếng chảy ~﹁~]
[Chồng!!! Muốn dùng hai tay hai chân quấn chặt chân dài của chồng!]
Mọi người đã chờ ở hồ bơi từ lâu, vừa thấy Cố Hồng cởi áo choàng tắm, gương mặt lạnh như tiền đi lại, ai cũng quên cả nói chuyện.
Cơ bắp cân xứng không bị nhão, đường cong nhấp nhô, cái nào cần nhỏ thì nhỏ, cần lớn thì lớn. Làn da lúa mạch làm người ngơ ngẩn.
Thân là ngỗng, da chủ tịch Cố vốn trắng hơn da của con người, nhưng da trắng không giống chủ tịch bá đạo nên chủ tịch Cố phải phơi nắng mười năm ròng mới có được làn da lúa mạch này.
Bây giờ biến thành ngỗng, bứt hết lông ra thì da cũng thành màu lúa mạch cả rồi.
Bị em trai gà và vịt bảo là "ngỗng không cần bôi nước tương lên da khi nướng."
Hắn thích lắm.
Bây giờ xem ra mọi người cũng thích.
Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên nhìn nhau, ôm nhau gào khóc trong im lặng.
Lý Đông và Tư Đạt thản nhiên nhìn Cố Hồng với ánh mắt hâm mộ. Hai người họ ít rèn luyện, nhất là Lý Đông. Ông nhìn cơ thể gầy yếu của mình, bỗng có xúc động muốn thay đồ.
Trương Lê nhanh chóng ý thức mình bất lịch sự. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Đạt, nhỏ giọng an ủi: "Không sao, em cũng rất dễ thương."
Tư Đạt đỏ mặt cúi đầu: "Dạ."
"Chủ tịch Cố, body không tệ."
Lục Diên huýt sáo. Anh đứng thẳng lưng, gồng cơ, cởi áo choàng tắm thật đẹp trai, sau đó tạo dáng.
Anh không thể thua!
[Chủ tịch Diên cởi mạnh quá rồi!]
[Trời ơi, không khác gì một con công. Tôi phải sang livestream của chủ tịch Cố rửa mắt đây.]
"Đưa quần áo cho anh, anh cất cho." Cố Hồng không thèm nhìn Lục Diên. Hắn vừa đi vừa cởi, đến khi đến trước mặt Nguyễn Đường thì chỉ sót mỗi quần bơi, Nguyễn Đường vẫn đang mặc quần áo rất nghiêm túc.
Nguyễn Đường không thèm do dự, cậu tự nhiên cởi đồ rồi đưa cho hắn. Lúc quay người vô tình nhìn lướt qua hai điểm nào đó. Cảm giác chân thực đến mức như Nguyễn Đường thật sự quẹt trúng Cố Hồng, hắn không tự chủ gồng cơ, ánh mắt nhìn đâu đâu: "Em, cơ thể của em rất đẹp."
Bình thường hay mặc quần áo tối màu với rộng thùng thình nên vô tình khiến người ta có cảm giác Nguyễn Đường ốm yếu. Bây giờ không có quần áo, cơ bắp đầy đặn đập vào thần kinh.
Rất có cảm giác thanh xuân.
Nhất là khi nhìn xuống, hai mắt chủ tịch Cố rung lên.
Máy quay của Nguyễn Đường lướt xuống, màn hình run lên.
Lúc này, làn đạn đã gầm rú.
[Người...người thì bé mà cậu bé thì to á?]
[Nói chuyện đen tối - trừ điểm!!! Trừ mười điểm!!! Tôi cạn lời!]
[Dùng từ đồng âm cũng không được - trừ điểm! Trừ mười điểm!! Đồi phong bại tục!]
[Thì ra Nguyễn Đường là chó Maltese à (che mặt), thử thách không nhìn, thất bại!]
[Tôi muốn nghịch CP. Mặc dù chủ tịch Cố chân dài, cao hơn Tiểu Nguyễn cả cái đầu, nhưng Tiểu Nguyễn....chẳng lẽ do Nguyễn Đường là nghệ thuật gia chăng (đốt điếu thuốc)]
[Không chỉ nghịch CP một đôi, Tiểu Nguyễn là tổng công!]
...
Phương Thải Thải nỉ non: "Màu đen làm nhỏ hơn, còn là quần bơi, cho nên thực tế...A!" Chưa nói xong, Phương Thải Thải đã bị Tịch Viên Viên bịt miệng kéo đi tạt nước cho tỉnh lại.
Mấy khách mời nam khác cũng vội vã nhau xuống nước, ngay cả Lục Diên cũng không muốn ở trên bờ nữa.
Bao gồm cả Cố Hồng, đây là lần đầu tiên hắn không chủ động bám người.
Không bằng, không bằng.
Cơ thể 500 tuổi này của hắn, thua rồi.
...
Tiết mục bơi lội kết thúc rất nhanh. Mọi người rời khỏi hồ bơi, về phòng tắm rửa thay quần áo, hẹn nhau cùng nướng thịt ở ngoài sân.
Chủ đề không biết sao lại chạy đến ngỗng.
Nhóm Phương Thải Thải liên tục khen ngỗng rất đáng yêu, còn hỏi Cố Hồng có thể dắt ngỗng đến chơi không.
"Tôi có thể chăm sóc nó cho anh." Nguyễn Đường hiếm lắm mới chen vào một câu khi mọi người đang nói chuyện.
Nếu ngỗng thật sự là thú cưng bình thường thì đừng nói ở gầm, cho dù có ở Nam cực Cố Hồng cũng có thể cho người đến đón.
Tiếc quá.
Cố Hồng lạnh mặt xạo sự: "Nó đi du lịch rồi, chưa về."
Mọi người & khán giả:???
Để một con ngỗng đi du lịch.
Không thể không nói, chủ tịch này ngầu quá.
Vẻ mặt của chủ tịch Cố rất dửng dưng, giống như chuyện ngỗng đi du lịch là chuyện hết sức bình thường, huống chi hắn còn có hình làm bằng chứng.
Đây là hình du lịch ngày xưa, do Tiểu Xương và em trai gà với em trai vịt của hắn chụp giúp.
Do đã quay chương trình được nửa tháng, tịch thu điện thoại lẫn không cung cấp nhiều ngân sách khiến chương trình bắt đầu nhàm chán. Mọi người đều có việc riêng của mình, ê-kíp chương trình quyết định trả điện thoại lại cho mọi người vào buổi sáng.
Mọi người tạo group chat, Cố Hồng gửi hình du lịch của ngỗng vào nhóm.
Máy quay phóng to màn hình điện thoại của mọi người lên: Có ngỗng mặc áo lông đứng ở đỉnh núi toàn tuyết là tuyết, có ngỗng mặc áo cà sa đứng bên cạnh tượng phật khổng lồ, còn có ngỗng đứng bên cạnh núi lửa, bên cạnh Kim Tự Tháp Ai Cập,....
[Tôi còn chưa từng rời khỏi nước mình cơ, ngưỡng mộ ngỗng quá]
[Hèn gì ngỗng thông minh đến thế, nó đi ngàn dặm đường rồi cơ mà hu hu hu.]
[Chủ tịch Cố còn thiếu thú cưng không? Loại tự ăn tự học, trời mưa biết che dù, còn có thể giúp chăm ngỗng á.]
...
Nguyễn Đường vừa xem vừa lưu hình, sau khi thoát khỏi group chat liền thấy có lời mời kết bạn, là của Cố Hồng.
- Cố Hồng: Kết bạn đi, hình riêng, độc nhất vô nhị.
Nguyễn Đường:....
Rất khó từ chối.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cho Tiểu Đường làm TOP là có lý do đó.
- -
Ngọc Thụy: Ai thấy khúc miêu tả hơi lố không?