Giữa tháng bảy, nhiệt độ đột nhiên tăng đến tận 39, 40 độ. Mặt đất bên ngoài nóng như lòng chảo, heo lăn một vòng cũng thành heo quay. Ngay cả cơn gió hiếm hoi thổi qua cũng nóng bỏng như luồng gió từ máy sấy, làm không khí nóng như muốn bốc hơi.
Trong căn biệt thự nào đó ngoài ngoại ô, tất cả máy quay đã vào vị vị trí. Đối diện là cánh rừng, tiếng ve kêu râm rắn nhỏ, khách mời lục tục xuống xe của chương trình, kéo vali xuất hiện trong màn hình.
Địa điểm xuống xe cách biệt thự hơn 200 mét, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi đó thôi đã nóng phát điên. Ai cũng chỉ mong có siêu năng lực dịch chuyển tức thời vào trong biệt thự để ngồi điều hòa, nốc cạn một ly nước mát lạnh.
Nguyễn Đường không nằm trong những người có khát khao đó, bởi vì cậu là người đầu tiên đến biệt thự.
Mặt trời vẫn chưa mọc, cậu cứ thế ngồi ngoài cửa biệt thự. Nguyễn Đường đến biệt thự còn sớm hơn ê-kíp chương trình.
Camera man được phân cho cậu vác máy quay phim đứng cách đó không xa, há miệng ngáp một cái. Nguyễn Đường là nghệ sĩ kỳ lạ nhất mà anh từng quay phim.
Vừa chấp hành luật của tổ chương trình lại vừa có chút phá luật.
Chấp hành luật chính là, cậu ta vừa thức dậy đã lập tức gọi điện thoại, trìu mến gọi camera man dậy.
Bởi vì hợp đồng có quy định, nếu không có lý do đặc biệt thì phải đi kè kè với camera man.
Còn phá luật...
Trước khi lên đường, anh có nhắc cậu làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ trên thẻ là [
Sáng hôm sau đến nhà mùa hè trước chín giờ, trễ là bị phạt đó.]
"Bốn giờ không phải trước chín giờ à?"
Camera man: "...Phải!"
Chương trình [Sống chung ngày hè] là chương trình thực tế của người nổi tiếng. Chương trình có tổng cộng có sáu khách mời, livestream toàn thời gian. Mỗi một khách mời sẽ có một phòng livestream riêng, cần phải đăng ký thành viên mới có thể xem, tối thứ bảy sẽ chiếu bản biên tập lên mạng và tivi.
Lúc này, phòng livestream của Nguyễn Đường không có ai.
Sớm quá.
Nhưng rất nhanh sau đó, camera man đã cảm động muốn khóc với Nguyễn Đường.
Khi đồng nghiệp của anh còn đang vác máy quay ngoài trời nắng gắt, anh đã ngồi trong phòng hưởng máy lạnh phà phà.
Còn thuận tiện ăn ké bữa sáng nghệ sĩ nhỏ chuẩn bị - một bịch sữa đậu nành, ba cái bánh bao.
Do nghệ sĩ nhỏ cố tình dừng lại bên đường để mua lúc di chuyển. Không chỉ anh mà tài xế cũng có phần.
Cậu ấy tốt quá, thiệt muốn làm fan.
Nghệ sĩ nhỏ vào biệt thự cũng không hấp tấp đi dạo một vòng mà chỉ tìm một chiếc sofa một người để ngồi. Cậu nhắm mắt, ngồi im ru.
Camera man không biết Nguyễn Đường có đang ngủ hay không, nhưng cậu rất yên lặng. Vì vậy anh chĩa máy quay về phía nghệ sĩ nhỏ, tranh thủ cơ hội đánh một giấc.
Nguyễn Đường không biết camera man đang rất biết ơn mình.
Cậu đến sớm như vậy cũng chỉ vì muốn là người đầu tiên.
Người đầu tiên đến có nghĩa sẽ được tự do lựa chọn vị trí, ngoài ra cũng không cần chào hỏi bất kì ai.
Bữa sáng kia cũng chỉ là tiện tay mua phần ăn cho ba người mà thôi.
Tám giờ rưỡi, các khác mời lục tục đến.
Người đầu tiên là một cậu chàng siêu ngầu với kiểu tóc húi cua. Cậu ta đeo cây đàn ghita trên lưng, có vẻ chỉ vừa mới hai mươi tuổi. Khi vào biệt thự, cậu ta chỉ nhìn Nguyễn Đường một cái, hoàn toàn không có ý định chào hỏi cậu. Cậu ta ngồi xuống thảm, dựa lưng vào sofa rồi nghịch đàn của mình.
Đến sau cậu là một cô gái dịu dàng, khi cậu ta lúng túng không biết nên làm gì, cô đã vẫy tay nói: "Xin chào, tôi là Tịch Viên Viên, là diễn viên của giải trí Côn Du."
Cậu trai siêu ngầu gật đầu: "Ca sĩ, Tư Đạt."
Nguyễn Đường gật đầu: "Nguyễn Đường."
Tịch Viên Viên: "....Ha ha ha xin chào."
Phòng khách yên lặng một cách kì lạ. Ba người ngồi ba hướng khác nhau, chính giữa cả ba như có ngọn núi lớn, không ai bắt được sóng của người khác.
Khán giả xem livestream thấy thế bèn rối rít bình luận.
[Cứu mạng, mém nữa tôi đã cho rằng mình không mở tiếng rồi, ha ha ha ha ha ha tôi cừơi xỉu."
[Tôi thấy chính bản thân mình trong này TT]
[Xin lỗi, Viên Viên nhà bọn tôi hơi hướng nội.]
[Xin lỗi, Tư Đạt nhà bọn tôi ngầu ngầu vậy đó!]
[Anh trai đẹp trai ngồi trong góc là ai thế! Hợp gu tôi quá, vừa đẹp vừa đáng yêu, trông có vẻ nựng đã lắm!]
...
Ngồi được mười phút, có thêm một người khác đến, chưa thấy hình đã nghe được giọng nói nhiệt tình của người đó.
"Lâu quá lâu quá đi, tôi đến rồi nè!"
"Viên Viên, lâu rồi không gặp! Wow, cậu là Tư Đạt phải không, không ngờ cậu cũng tham gia chương trình đó, tôi thích bài hát của cậu lắm."
"Ôi chao! Xin chào, cậu quen quen. Có phải chúng ta từng hợp tác rồi không?"
"Quên không tự giới thiệu, tôi là Phương Thải Thải, là diễn viên."
Cậu đẹp trai tóc húi cua gật đầu: "Ca sĩ, Tư Đạt."
Nguyễn Đường gật đầu: "Nguyễn Đường."
Tịch Viên Viên:....Hai người đến đây yêu đương thật đấy à?
Còn chưa hợp tác mà cô đã mệt rồi.
Làn đạn:
[Thải Thải năng nổ đến giải cứu mọi người đây, a a a, Thải Thải của tôi, vợ ơi!]
[Viên Viên ơi, không ấy lát mình chọn Thải Thải đi, hai tên đàn ông kia vô phương cứu chữa rồi.]
[+1, tôi không quan tâm hai người còn lại là ai, để hai tên kia tự chơi với nhau đi, livestream của bọn họ không có âm thanh cũng không ảnh hưởng đến việc tôi ngắm bọn họ.]
Có Phương Thải Thải nên phòng khách cũng không im ru không tiếng động nữa.
Rất nhanh, vị khách thứ năm cũng đến, là ca hậu đã từng rất nổi tiếng nhưng lại biến mất một khoảng thời gian vì giọng hát của mình. Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên vui vẻ đi đến đón người.
"Chị Lê!"
"Chị Lê!"
Ngay cả Tư Đạt ngồi nghịch ghita cũng đứng dậy.
Chỉ có Nguyễn Đường vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như cũ, vững như kiềng ba chân.
[Lê Tử! Lê Tử của tôi muốn quay lại giới giải trí ư? Coi dáng của chỉ kìa he he.]
[Lê Thư cao quá đi, hình như sắp được một mét tám rồi đúng không.]
[Hai khách mời nam còn không cao bằng Lê Tử nữa, không biết người cuối cùng có cao hơn Lê Tử để hợp tác với chị hay không đây.]
Lúc này phòng khách chia làm hai bên trái ngược, một bên ồn ào, bên còn lại im hơi lặng tiếng.
Nguyễn Đường: Mọi người cứ ồn ào đi, số mệnh của tôi đã quyết tôi phải cô đơn rồi.
Chỉ còn một khách mời chưa đến.
Theo quy tắc một nam một nữ, người cuối cùng chắc chắn phải là nghệ sĩ nam.
Đồng hồ trên tường trôi qua từng giây một.
Khi kim giờ và kim phút sắp chỉ vào số chín và mười hai.
Két ---
Tiếng mở cửa vang lên, mọi người nhìn ra cửa.
Các khán giả xem livestream thấy ngay một đôi chân mặc quần Tây.
[Mặc đồ tây, nghiêm túc thế này, tôi đoán là diễn viên.]
[Chân vừa dài vừa thẳng, trông có vẻ ốm, mạnh dạn đoán cao ít nhất một mét tám!]
[Người hợp tác với Lê Tử đến rồi ư!]
Máy quay từ từ hướng lên, một bộ đồ Tây kiểu cổ và cà vạt, mọi thứ đều tươm tất, không có lấy một chút xộc xệch nào.
[Tôi yêu cái vibe cổ này quá!]
[Đồ này của hãng nào đây, tôi muốn mua cho bạn trai.]
[Tôi muốn mua về mặc, năn nỉ đó, nhả link đi!]
Máy quay vì muốn tỏ vẻ huyền bí nên chuyển sang quay biểu cảm của năm khách mời còn lại, ai cũng trợn tròn mắt bất ngờ (ngoại trừ Nguyễn Đường).
[Livestream của khách mời thứ sáu chưa mở nữa! Livestream của các khách mời còn lại cứ như thông đồng trước với nhau ấy!! Rốt cuộc đây là ai!]
[Mau nói cho tôi biết đi, có phải ảnh đế nào không!]
[Tại sao không mở livestream nữa! Camera man đừng có hoảng, quay thẳng vào mặt cho tôi!]
[Quay thẳng vào mặt đi!]
Được, như quý khán giả mong muốn.
Máy quay chỉa thẳng vào mặt.
Làn đạn im lặng.
Mái tóc hoa râm và gương mặt đầy nếp nhăn, người đứng trước huyền quan này chắc chắn phải hơn sáu mươi.
Khách mời và người xem:????
Ê-kíp chương trình chơi lớn đến vậy???
Làn đạn bắt đầu kêu gào, chửi bới vảo ê-kíp chương trình không phải người, van xin chương trình tha cho bé ngốc nhà mình đi.
Chỉ có Nguyễn Đường không có fans bị mọi người đồng tâm hiệp lực đẩy ra cho hợp tác với "ông nội"
[Tôi thật sự rất muốn thấy Nguyễn câm và ông nội hợp tác, van xin ê-kíp chương trình đấy.]
[Tôi cũng vậy, tôi nghĩ ra tên CP rồi nè, gọi là "Mềm mại và lão gia".]
[Wow, bạn trên quả là thiên tài, thuyền này tui chèo!]
[Cười chết luôn, vì bảo vệ thần tượng của mình, tất cả đều leo lên con thuyền này.]
Ông nội lên tiếng, mỉm cười nho nhã: "Xin chào mọi người, thật sự xin lỗi, ngài Cố bận việc ba ngày nên không đến được. Chúng tôi xin tặng mọi người vài món quà để bày tỏ sự áy náy."
Ông lão vừa nói xong, một đám người mặc đồ Tây đen xếp hàng vào phòng, mỗi khách mời đều được nhét hai túi quà, túi nào cũng có in logo nhãn hàng, vừa nhìn đã biết hàng đắt tiền.
Chỉ có đồ trên tay Nguyễn Đường không có logo, chẳng qua không ai thèm để ý.
Khách mời và người xem thở phào nhẹ nhõm, thì ra cụ ông này không phải khách mời.
[Đù mé, chơi lớn đến vậy, tôi bắt đầu chờ mong vị cuối cùng rồi đó, mạnh dạn đoán là công tử nhà ngôi sao nào đó.]
[Ông nội có khí chất quá, ngài Cố này chắc chắn đến từ gia tộc lớn cổ xưa nào đó, quá tốt!]
Nhưng mọi người đắc ý sớm quá.
Sau khi nhóm người mặc đồ Tây đen rời đi, một con ngỗng lớn bình tĩnh xuất hiện trong livestream. Con ngỗng này lớn hơn ngỗng bình thường rất nhiều, lông nó như phát sáng, sợi nào sợi nấy mềm như tơ lụa.
Ông nội: "Do ngài Cố tạm thời không đến được nên ngỗng lớn nhà chúng tôi sẽ tạm thế chỗ của ngài ấy."
Đôi mắt của ngỗng sắc như dao: "Quạc ----"
Khách mời và người xem:????
Ông nội: "Mọi người quay tiếp đi, tôi xin phép về trước."
[Ông nội đừng đi!!!]
[Ông nội, hay là ông thay ngài Cố của ông đi! Ít nhất ông là người!!]
--
Ngọc Thụy: Có ai thấy đám fans khúc sau vô duyên vãi không? Mình không muốn thần tượng của mình "hẹn hò" với người già thì đẩy người khác vào thế à?