Màn nỉ bị xốc lên, gió đêm thổi vào lều, ánh nến nhẹ chao.
Lý Trọng Kiền cầm Dạ quang bích, quay lại.
Một khuôn mặt nhẹ nhàng tươi cười mò vào, đối mặt với hắn, mi dày vụt sáng: “Anh.”
Hơn mười năm trước, hắn từ Kinh Nam về lại quận Ngụy, con bé còn bé xíu, xinh xinh mềm mềm, mặc một chiếc áo đối khâm đoàn khoa quần sam, trên đầu búi hai búi, như viên kẹo tròn, đi còn chưa vững, vịn tay dựa vào cạnh cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ gọi hắn: “Anh.”
Hắn ôm lấy con bé, em vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngón tay mũm mĩm phủi nhẹ bông tuyết trên tóc mai trên đầu hắn.
“Anh lạnh.”
Khi đó, hắn vừa mới lo liệu xong tang sự cả nhà Cậu mình, phong trần mệt mỏi về đến nhà, đúng là rất lạnh.
Nhưng hắn là huynh trưởng, phải chăm sóc em gái thật tốt, có lạnh, cũng không thể để con bé cóng.
Lý Trọng Kiền ngẩn ra một lúc, cười lạnh: “Đàm Ma La Già vừa đi… mới đó em đã nhớ hắn rồi à? Có phải sợ ta khi dễ hắn?”
Dao Anh bận bịu thu ý cười, vén rèm bước nhanh vào lều, kéo cánh tay hắn, nghiêm mặt nói: “Em không phải nhớ chàng, là em nhớ thương anh, sợ chàng không biết nói chuyện làm anh tức điên.”
Lý Trọng Kiền biết rõ là con bé dỗ dành mình, vẫn thấy trong lòng thoải mái hơn, hừm khẽ, nhớ đến đến thân thể Đàm Ma La Già, khẽ cau mày, ngập ngừng, ánh mắt rơi trên mặt Dao Anh.
Dao Anh đang tò mò đánh giá mớ quà trong trướng.
Hắn đem lời đã lăn đến họng nuốt trở vào.
Con bé và Đàm Ma La Già kinh qua nhiều như vậy mới đi đến hôm nay, chuyện khiến nó thương tâm thôi vẫn đừng nên nói.
…
Dao Anh dỗ Lý Trọng Kiền xong lại thẳng về tìm Đàm Ma La Già.
Đêm đã khuya, ánh nến mông lung, Đàm Ma La Già đưa lưng về phía màn nỉ, ngồi xếp bằng trên nệm, quần áo nửa cởi, đai lưng khảm nạm, đoản đao cởi để một bên, trên lưng vết thương chồng chéo, nghe tiếng Duyên Giác và Dao Anh ngoài doanh trướng, kéo lại vạt áo mở rộng.
Dao Anh chuyển qua bình phong, nghe mùi thuốc, đến ngồi xuống bên cạnh chàng, rửa tay, sắc mặt nghiêm túc: “La Già, để em xem vết thương của chàng.”
Chàng làm việc đâu vào đấy, chuyện gì cũng muốn sắp xếp xong ổn thỏa, cả một ngày hôm nay, hoàn tục, ban bố chiếu thư, gặp mặt Lý Trọng Kiền, một mạch hoàn thành, chuyện gì cũng nghĩ đến, duy chỉ không cân nhắc đến thân thể mình, mãi đến giờ mới bôi thuốc.
Đàm Ma La Già lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”
Dao Anh nhìn chàng chằm chằm, cau mày, nghiêm mắt lại: “Không có gì đáng ngại, em cũng phải xem.”
Giọng điệu nghiêm khắc.
Đàm Ma La Già không hề nhúc nhích.
Dao Anh không nói hai lời, đưa tay kéo vạt áo Kỵ xạ trên người chàng, tuột lớp áo ngoài áo trong xuống bên hông, ánh mắt dừng lại một lát trên vết máu loang lổ bên trong, cắn môi, đôi tay run lên, cẩn thận từng chút mở lớp áo trong cùng.
Đàm Ma La Già ở trần ngồi dưới ánh nến mờ ảo, trên lưng đường cong căng đầy đẫm mồ hôi, ẩn ra ánh sáng bóng màu mật ong, từ vai xuống thắt lưng vết thương chồng chất, vết máu lớn ứ đọng và sưng đỏ, dưới nến, dấu Pháp trượng để lại ngổn ngang lộn xộn chồng chéo, còn thấy rõ mấy vết thương cũ còn chưa khép mặt, máu bầm tụ bên trong xanh đen, muốn giật mình.
Lòng Dao Anh co rút lại đau đớn, cắn răng, ngón tay chấm ít thuốc cao, bôi lên vết thương, “Đến thế này rồi mà chàng còn nói không sao…”
Nàng ngồi bên cạnh, lúc nói hơi thở phả vào vai trần của chàng, đầu ngón tay trơn mềm mơn trớn trên lưng chàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“La Già, có đau không?”
Nàng hỏi sau tai chàng, giọng đầy đau lòng thương tiếc.
Trong không khí thắp lên một ngọn lửa, đột nhiên trở nên nóng bỏng triền miên.
Đàm Ma La Già rũ mắt, trên dưới cả người rịn lớp mồ hôi mỏng, cơ vai kéo căng, bắp tay khẽ run.
“Đỡ hơn rồi.”
Chàng nhẹ nói, ngừng một chút, nhìn Dao Anh chớp mi mắt, bổ sung một câu: “Minh Nguyệt nô bôi thuốc giúp ta, ta thấy đỡ hơn rồi.”
Thật, chàng thật thấy tốt hơn nhiều.
Động tác trên tay Dao Anh càng thêm dịu dàng, giúp chàng bôi xong thuốc, liếc một cái.
Trên mặt chàng chi chít mồ hôi, mồ hôi thấm ướt lông mày, nét mặt tỏ ra ác liệt hơn thường, khí thế thêm mấy phần sắc bén, đôi mắt xanh tĩnh mịch như một đầm nước tĩnh yên lặng nhìn nàng, ánh mắt rơi trên mặt nàng mang theo mấy phần ôn hòa ép đến, như có thể nhìn thấu cả người nàng.
“Công chúa, vừa rồi ta sang gặp huynh trưởng nàng cầu hôn.”
Chàng từng chữ nói.
Dao Anh sửng sốt.
Mạch nước ngầm cuồn cuộn trong mắt Đàm Ma La Già, cường thế thu giấu trong thanh lãnh phát ra, ngồi nghiêm chỉnh lại, một giọt mồ hôi từ trên lưng trần lăn xuống thắt lưng chàng, vẽ nên đường cong lưu loát, “Ta muốn xin cưới công chúa, cùng công chúa trường tương tư thủ*. Ta không biết mình có thể sống bao lâu, không biết làm một tình lang trong thế tục thế nào, công chúa có nguyện gả cho ta thế này không?”
*bên nhau dài lâu – suy nghĩ, xem ý tứ bảo vệ lẫn nhau.
Dao Anh ngước mắt, chăm chú nhìn chàng thật lâu, vành mắt dần dần đỏ lên.
Nàng không quan tâm mấy danh phận này, không quan tâm chàng có bước vào hồng trần hay không.
Là chàng quan tâm, chàng không biết có thể sống đến lúc nào, nên mới vội thu xếp ổn thỏa xong xuôi, không để nàng khó xử chút gì.
Dao Anh cảm xúc dạt dào, dúi mặt vào vai Đàm Ma La Già, cọ cọ không muốn xa rời.
Đàm Ma La Già đợi một lát, giương cánh tay, ngón tay nâng cằm Dao Anh, giọng khàn khàn: “Minh Nguyệt nô, nàng nguyện gả cho ta thế này không?”
Mấy ngày vừa qua nhìn chàng trấn định ung dung, bày mưu nghĩ kế, như việc gì cũng đã tính trước kỹ càng, thật ra chàng vốn chẳng thể bình tĩnh như bề ngoài, chàng sợ không kịp, sợ một đời này không thể cho nàng thứ gì. Chàng từng cảm thấy cuộc đời chẳng qua chỉ là một chốc lát, sương sớm bọt nước, không cần để ý sinh tử, giờ mới hiểu vì thứ gì mà chúng sinh cố chấp với sự sống.
Dao Anh đối mặt với chàng, bốn mắt giao nhau, nước mắt long lanh, khóe môi hơi vểnh, nhẹ ưm đáp.
Một tiếng này như tiên âm bay lượn trong tiên cảnh cực lạc, như chim Già lăng tần già líu lo cùng ca, sắc trời chiếu khắp, từng cây hoa nở rộ.
Hoa sen của chàng đã nở vì chàng.
Tia ánh trăng này, được chàng nắm lấy trong lòng bàn tay.
Đàm Ma La Già ngưng mắt nhìn đôi mắt sánh như hồ thu của Dao Anh, chậm rãi kéo nàng lại gần, tay đè cổ nàng ôm lấy vào lòng, hơi lạnh hôn đỉnh đầu nàng.
Dao Anh vừa đau lòng vừa chua xót, nhu tình dâng đầy, đưa tay ôm eo chàng, ngón tay không cẩn thận sát qua bờ lưng trần của chàng, vòng ôm nàng hơi nhẹ run rẩy.
“Đụng phải vết thương ạ?”
Dao Anh vội vàng tránh khỏi lồng ngực La Già, cúi xem vết thương trên lưng chàng.
“Không sao.”
Đàm Ma La Già lắc đầu, ngón tay tham lam lưu luyến giữa mái tóc dày của nàng.
Đột nhiên, một dòng điện từ trên lưng vọt thẳng lên, máu khắp người sôi trào thiêu đốt, toàn thân chàng cứng đờ, ngón tay đơ ra, huyết mạch muốn nở tung.
Trên lưng trần một cơn xúc cảm mềm mại, Dao Anh cúi đầu, ngón tay đẩy lớp áo Kỵ xạ, êm ái ôm lấy vòng thắt lưng hoàn hảo của chàng, dấu son môi mềm mại ấn ký lên xương bả vai, tránh đi vùng xức thuốc, từ trên xuống, dịu dàng hôn.