edit: Thủy Thanhbeta: Ely
Bỗng một đợt âm thanh nặng nề truyền tới, cánh cổng chính đồ sộ trước mắt chậm rãi mở ra.
“Mời.” Hoa Vô Song làm một dấu tay ra hiệu nói.
Mọi người đi theo phía sau hắn và Kinh Phiến, đều không nhịn được mà nheo mắt lại muốn nhìn cho rõ ràng hơn.
Trước mắt là gian phòng rộng lớn tối đen như mực, chỉ có phần trước được ánh sángcủa vài ngọn đèn yếu ớt soi chiếu. Hàng chục giá sách được sắp xếp chỉnh tề, bên trên chất đầy những thư tịch quyển trục (*), một số giá sách đã đầy đến mức không thể để thêm được nữa. Giấy trắng tùy tiện nhét vàotrong các khe hở, trên mặt đất cũng bày la liệt những cuộn giấy và bútlông đã khô cùng nghiên mực bị vỡ. Các giá sách xếp thẳng hàng tạo thành một lối đi sâu vào bên trong. Cuối lối đi đó lại là một cái động tối vô cùng to lớn tưởng chừng như kéo dài vô tận. Ngoảnh đầu nhìn lại cũngchỉ có một mảng đen kịt, xem ra tất cả ánh sáng đều bị bỏ lại bên ngoài, còn nơi đây chỉ có thể cảm nhận bầu không khí hanh khô và cát bụi.
(*) thư tịch: sách được ghi chép trên giấy đóng thành quyển; quyển trục: ghi chép trên những thanh tre rồi ráp lại với nhau
Ánh sáng duy nhất là từ hướng cánh cửa cách khoảng hơn chục bước chân hắt tới. Nhìnvề hướng đó thì thấy có vài cái bàn kê sát vào nhau, phía trên trải đầynhững tờ giấy trắng dài đến vài thước, kéo lê ở trên mặt đất. Trên bàncó vài cây nến cùng với bút, mực, giấy, nghiên, có vẻ như có người nàođó đã thức trắng đêm ở đây khổ đọc.
“Trang chủđại nhân.”. Từ trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh, đám người SongTịnh nhận ra thanh âm đó hẳn là của người vừa mới mở cửa, đều hướng ánhmắt về phía đó… và rồi … tất cả cùng cúi đầu … nhìn xuống dưới.
Đứng đó chỉcó một hài đồng “phấn điêu ngọc trác” (*) đang giơ đèn về phía bọn họchớp chớp đôi mắt quan sát. Nó cùng lắm khoảng tám tuổi, quả thực làthanh khiết đáng yêu vô cùng. Đôi mắt trong trẻo của nó đảo qua đảo lạinhanh như chớp, tò mò nhìn đám người trước mắt, áo choàng trên người cóvẻ như hơi rộng, tung bay mềm mại buông thỏng trên mặt đất, bước đi thìkhập khiễng, từng giọt mồ hôi tinh tế ẩn hiện trên trán, xem ra là vừarồi khi mở cửa đã phải cố gắng rất nhiều.
(*) “hài đồng” : đứa bé; “phấn điêu ngọc trác” : ý chỉ vẻ bề ngoài đẹp đẽ vô cùng
Mọi người trầm mặc, sau đó ánh mắt đều nhất loạt nhìn về phía Hoa Vô Song và Kinh Phiến.
Các ngươi ức hiếp tiểu hài tử a! Làm cho một đứa trẻ đáng yêu như vậy không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đem nhốt ở cái chỗ này?
“Trang chủđại nhân… ” Lúc này, đứa nhỏ kia chợt mở miệng, thanh âm mềm mại ẩn chứa một chút không kiên nhẫn, hắn cong môi: “Bọn họ là ai?”
“Thái Nhẫn, bọn họ là khách của ta. Có việc gấp muốn điều tra.” Hoa Vô Song cười tít mắt sờ sờ đầu của nó nói.
Trái lại,đứa nhỏ kia lại xụ mặt xuống. Đột nhiên, khuôn mặt trẻ con đó chợtchuyển sang dáng vẻ hờn dỗi nhìn thực tức cười. Nó phùng hai má lên, một tay chỉ vào đám người Song Tịnh, giận dữ nói: “A, ta biết rồi, bọn họnhất định là Thất Thạch Môn môn chủ, còn có Trọng Trọng Lâu lâu chủ đúng không?” Thấy Nhu Kiếm trang chủ gật đầu liền ‘hừ’ một tiếng quay đầulẩm bẩm: “Đã ăn trộm đồ từ chỗ chúng ta rồi giờ lại còn dám đến đây nghe ngóng…” Không đếm xỉa tới vẻ kinh ngạc của những người khác, hai tay nó chống nạnh, tức giận nhìn Hoa Vô Song lanh lảnh nói: “Trang chủ cũngthật là, chẳng lẽ không biết thời gian sử dụng thư phòng đã sớm qua? Cho dù là chủ nhân của sơn trang cũng không thể coi thường quy định này,nếu không làm gương thì làm sao khiến mọi người tâm phục? Hả?”
Một bàithuyết giáo khiến cả bọn trợn mắt há hốc mồm, đều thi nhau nhìn về phíakẻ bị hắn giáo huấn – Hoa Vô Song. Chỉ thấy hắn vẫn ngồi xổm dưới đấtcười tít mắt như cũ, sau đó giơ tay sờ sờ đầu Thái Nhẫn làm cho tóc củanó rối tung lên, hai tay véo gò má nó kéo qua kéo lại: “Ái chà chà,ngươi thật là đáng yêu, thật là đáng yêu nha. Biểu hiện ra vẻ chín chắnnhư vậy thật là vô cùng đáng yêu…. Ta rất thích rất thích rất thích.>w
Thái Nhẫn bị hắn chơi đùa như vậy lại càng không nhịn được, khua chân đạp hai tayvung giãy giụa, miệng còn kêu: “Chủ nhân, trước mặt khách nhân, ngườilàm vậy còn ra thể thống gì… còn ra thể thống gì …”
“….”
Kinh Phiếnday huyệt Thái Dương, xoay người đối diện với những người còn đang đứng ở bên cạnh xem trò hay nói: “Đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi xem nơinày.” Nói xong cầm một chiếc đèn ở trên bàn đi sâu vào bên trong thưphòng. Những người khác liếc mắt nhìn nhau, cùng đi theo sau nàng.
Bóng tối bao phủ, ngọn đèn lay động, mỗi nơi bọn họ đi qua đều lần lượt được chiếusáng sau đó lại bị bóng tối bao trùm. Song Tịnh nhờ vào ánh đèn nhìnsang chỉ thấy một loạt giá sách được sắp xếp thẳng hàng tựa như không có điểm cuối. Bóng của mấy người bọn họ chiếu trên vách tường xa xa, cảmgiác giống như là đang đi xuyên qua một cánh rừng âm u quỷ mị. Xen lẫngiữa những giá sách còn có vài chiếc gương đồng rất lớn, trong gươngphản chiếu vô số ảnh ngược của những giá sách, thoạt nhìn giống như thưphòng này kéo dài vô hạn.
Ánh đènchiếu sáng lên những hoa văn bằng vàng trên chiếc mặt nạ của Kinh Phiếnkhiến nó tỏa ra màu sắc rực rỡ. Theo ngọn đèn dầu lay động, ánh sáng đótựa như những cánh bướm vàng bay lơ lửng giữa không trung. Thanh âm củanàng ở trong không gian tĩnh lặng vọng lại: “Trang chủ đã từng nói chota biết, ‘Tỏa Tâm Đồng Kính’ và ‘Bán Nguyệt La Anh’ đều liên quan tớiThiên Hiệp Lâu và Vạn Anh Bảo. Hai bang phái này ở tiền triều từ khithành lập cho đến lúc sa sút, tính đến nay ước chừng 260 năm.” Nàng đứng trước một hàng giá sách, nói: “Đây là dã sử của đời trước được ghi chép và lưu truyền trong dân gian, còn bên kia là sử ký tiền triều đã bịHoàng đế thời Tần hạ lệnh thiêu hủy, tìm kiếm ở chỗ này, khẳng định cóthể tìm được ghi chép nào đó.”
“….. “
Chúng nhân nhìn thấy hai hàng đều chất đầy ‘thư tịch quyển trục’ trên giá, hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm mặc.
“Vậy phải tìm đến lúc nào hả! ?” Triệt Thủy không nhịn được kêu gào.
“Cũng sẽkhông quá lâu…. Trong số các ngươi, chẳng phải đã có thám tử lợi hạinhất sao? Nàng hẳn là rất nhanh chóng liền có thể tìm ra đầu mối.” KinhPhiến cười lạnh, nhìn về phía Mai Hoa nói. Người được nói đến sau giâylát trầm mặc thì lập tức cuộn tay áo, chuẩn bị tiến hành tìm kiếm.
“Không thểnào? Mai Hoa… ngươi nghiêm túc thật sao?” Cho rằng nàng nhất định sẽthan phiền, Triệt Thủy nhìn nàng có chút hoảng hốt.
“Muốn biếtchân tướng thì tới hỗ trợ.” Mai Hoa đường chủ lạnh lùng nói, cũng khôngquay đầu lại mà dùng ngón tay lướt trên trên giá sách, tìm được gì đóliền lấy xuống, không bao lâu trong ngực nàng liền có vài bộ sách phủđầy bụi.
Triệt Thủy thở dài, quay đầu lại hỏi: “Có thể giúp chúng ta đem thêm vài ngọn đèn nữa đến không?”
“Được.” Kinh Phiến đặt ngọn đèn đang cầm trên tay xuống, châm một số ngọn nến từ lâu đã tan chảy bên cạnh giá sách nói: “Ta giúp các ngươi mang thêm một vài ngọn nến đên.”
Song Tịnhthấy Triệt Thủy và Mai Hoa đều bắt đầu cúi đầu kiễng chân tìm kiếm tưliệu và tin tức liên quan, liếc mắt sang bên cạnh thấy Huyền Sinh cũngđang xem sách, liền chậm chậm đi tới phía trước mặt: “Kinh Phiến cônương…. Ta có việc thỉnh giáo.”
“?” KinhPhiến quan sát nữ tử thanh tú đã từng hô phong hoán vũ trên giang hồnày, còn nhớ Nhu Kiếm trang chủ đối với nàng như bậc trưởng bối, bấtgiác có phần tôn kính, khẽ gật đầu nói: “Môn chủ không cần khách khí,xin cứ hỏi.”.
“Uhm… VịThái Nhẫn kia, là ở chỗ này làm gì?” Song Tịnh nhìn về phía hài tử đangchỉ vào mũi Hoa Vô Song tức giận mắng chửi, hỏi.
“Thái Nhẫnsao? Hắn phụ trách ghi chép. Nhu Kiếm trang có rất nhiều thâu nhân (*),mỗi ngày đều có thâu nhân từ bốn phương tám hướng đến mang theo tin tứcmới nhất. Mỗi ngày hắn đều xuống núi ghi chép, đem mọi động tĩnh trongthiên hạ lưu lại.” Kinh Phiến cười một tiếng: “Cái thư phòng này, có thể gọi là dân gian sử ký.”
(*) thâu nhân: kẻ trộm
“Đây quảthật là công trình vĩ đại nha.” Vượt qua dự đoán của Kinh Phiến, SongTịnh không vì Thái Nhẫn tuổi nhỏ mà nghi ngờ năng lực của hắn, giọngđiệu của nàng chỉ đơn thuần là đang tán thưởng.
“Còn nữa,hắn còn đang chỉnh lý lại tất cả những thư tịch quyển trục trong thưquán này, làm thành sử ký nội bộ trong sơn trang.” Kinh Phiến mang theotự hào, lại chỉ vào những tấm thẻ bài phân chia đang đặt chung một chỗvới giấy trắng ở trên bạn nói: “Tuy rằng công trình này đã có từ trướcđây, thế nhưng từ khi Thái Nhẫn tiến hành mới được làm một cách cẩn thận như vậy.”
“Ngươi nóivậy nghĩa là từ khi Nhu Kiếm sơn trang bắt đầu thành lập đến nay thì đãcó người ở chỗ này ghi lại tất cả phát sinh?” Song Tịnh dừng bước, nhíumi hỏi.
“Phải. Đúng thế.”
“Quả thực là chủ ý không tồi, có thể khi ta quay về Thất Thạch Môn cũng sẽ làm như vậy.” Song Tịnh vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy.Tuy rằng người ngoài đều xem Nhu Kiếm sơn trang như là nơi lưu lại củanhững tê trộm, nhưng trang chủ ban đầu khai sáng….” Kinh Phiến bên cạnhvẫn thao thao bất tuyệt như cũ mà nói, thế nhưng Song Tịnh đã không cònlưu tâm. Nàng hạ thấp ánh mắt che giấu vẻ bình tĩnh cùng suy xét mới lóe lên.
Tư liệu về‘Tỏa Tâm Đồng Kính’ và ‘Bán Nguyệt La Anh’, ngay cả Thiên Hạ Quán cũngkhông tra ra, lại có thể tìm được ở Nhu Kiếm sơn trang.
Nếu như hai món đồ này có công dụng lớn, vì sao ban đầu Nhu Kiếm sơn trang lại không sử dụng chúng?
Vì sao nămnăm trước Huyền Sinh lại muốn đến đây trộm hai thứ đồ này? Hắn mất đi ký ức rồi lại tái xuất giang hồ có liên quan đến việc này hay không ?
Còn cả PhiƯng Bảo nữa? Bang phái này gần như đã suy vong trên giang hồ, tại saođám người kia lại truy sát bọn họ vì hai món đồ này?
Từ suy đoán rút ra, trước mắt có ba kết luận.
Một, đuổi giết bọn họ chính là Phi Ưng Bảo, muốn chính là hai vật này.
Hai, hai vật này cùng Thiên Hiệp Lâu và Vạn Anh Bảo chắc chắn có liên quan. Có thểsự suy tàn của hai bang phái này và chúng có quan hệ.
Ba, trongBán Nguyệt thành cũng có người biết điều này, cho nên, rất có khả năngHuyền Sinh bị mất đi trí nhớ cũng chính là do bàn tay phía sau bức mànkia gây nên. Hiện tại, hắn có lẽ cũng bị coi như một quân cờ mà tái xuất giang hồ.
Nhìn về phía Huyền Sinh đang chăm chú đọc sách dưới ánh nến mỏng manh, Song Tịnh đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn ở ngực.
Nếu nhữngphỏng đoán trên đều là sự thật, như vậy, những năm tháng tuổi xuân phảiđợi chờ mòn mỏi trong đau khổ kia nên tìm ai để đòi? Nỗi thống khổ vìtrái tim bị khoét sâu đến nỗi chẳng thể rơi lệ biết tìm ai để tháo gỡ?
Nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Nếu là DiệpSong Tịnh không sợ trời không sợ đất của năm năm trước, nhất định làchém đinh chặt sắt không tìm ra đáp án sẽ không bỏ qua. Nhưng, nàng bâygiờ….
Bị ngườitruy sát cũng không thể phản kháng. Trên giang hồ thì phải dựa vào Trọng Trọng Lâu và Ngưng Sương Môn mới có thể yên ổn giữ vững vị trí của Thất Thạch Môn. Bị truy đuổi phải trốn đi nơi khác, chẳng thể đi con đườngmuốn đi. Thậm chí ngay cả quay về bang phái cũng là chuyện nguy hiểm.Bắt đầu từ khi nào? Từ khi nào mà môn chủ Thất Thạch Môn, người đã từngdùng một thanh mộc kiếm đánh bại hơn bốn mươi cao thủ võ lâm trên ThiênNhai đàn, lại chật vật đến nước này?
Con ngươi Song Tịnh co rút nhanh, sát khí đã mấy năm chưa từng nhen nhóm nay bỗng nhiên từ từ thức tỉnh.
Đứng trước những bí ẩn càng ngày càng nhiều, nàng cảm thấy bản thân như bị cuốn vào một trận phong ba mà nàng không thể nhìn rõ.
Biết càng nhiều thì vấn đề nổi lên trên mặt nước cũng nhiều hơn.
Mấy thángnày, trải qua một chuỗi sự việc liên tiếp, tất cả đều thấp thoáng ẩnchứa những dấu vết liên quan, nhưng lại là những sợi dây vướng mắc chằng chịt, khiến cho nàng không có chút đầu mối nào.
Nếu thật sự đào sâu gốc rễ của vấn đề để tìm hiểu, nhất định sẽ dẫn tới cục diện không thể thu dọn.
Thậm chí ngay bây giờ đã có thể ngửi được mùi vị của gió mưa bão táp đang từng bước tới gần.
Chẳng qua là Thất Thạch Môn môn chủ đã rời khỏi giang hồ, Trọng Trọng Lâu lâu chủ ẩn cư ở chỗ cao, đều đã mặc kệ những chuyện mưa mưa gió gió này.
Thiếu hiệp anh hùng đời sau như Lâm Mai Hoa và Hoa Vô Song, cũng đã oai hùng nổi lên
Thế tục đã định, tao nhã đã qua, vô luận là trong lòng vẫn còn vững chắc, nàng nhất định không thể qua nổi phong ba lần nữa.
Người người đều nói, nàng đã không còn là Diệp Song Tịnh của năm năm trước.
Người người đều tin tưởng, truyền kia trước kia sẽ không thể tái xuất giang hồ.
Người người đều cho rằng, nhân tại giang hồ thân bất do kỷ (*).
(*)nhân tại giang hồ thân bất do kỷ : người trên giang hồ, thân không theo ý mình
Thế nhưng, thế nhưng….
Song Tịnh nắm chặt hai nắm đấm.
Nàng không tin.
Phi Ưng Bảosắp suy vong chỉ biết đi ám sát, Bán Nguyệt Thành không chịu trách nhiệm mà chỉ biết trốn tránh… Những đối thủ trên giang hồ không xứng để tônkính như vậy, dựa vào cái gì mà khiến cho nàng ‘thân bất do kỷ’ ?!
Đại đệ tửDiệp Song Tịnh của Bất bại nữ hiệp, chưởng môn Diệp Song Tịnh của ThấtThạch Môn, Diệp Song Tịnh từng hô phong hoán vũ trên giang hồ hùng báthiên hạ thuở xưa, không bao giờ để cho người khác nắm giữ vận mệnh củamình, cho nên mới có thể trở thành truyền kỳ lưu danh thiên cổ.
Lựa chọn hisinh võ công cùng sức khỏe là nàng, lựa chọn đau khổ đợi chờ Huyền Sinhlà nàng, lựa chọn mạo hiểm phiêu lưu bên cạnh hắn đi tới chân trời gócbể cũng là nàng. Đến hôm nay, lựa chọn truy tìm gốc rễ sự việc, cũngchính là nàng.
Cho nên, cho nên…
“….. Do đó,gương đồng bày giữa giá sách này, tất cả đều là dùng để….” Kinh Phiếnđang tự mình nói, chợt thấy ngọn lửa của cây đèn đang xách trên tay đang cháy rực bỗng nhiên bị cái gì đó thổi tới dập tắt trong giây lát.
Gió?
Nhưng ở trong thạch động thế này, hẳn là không thể nào có luồng gió mạnh như vậy.
Nàng nhíu mày quay đầu lại, dưới ánh lửa yếu ớt chiếu sáng một bên mặt, Diệp Song Tịnh đang cúi đầu trầm mặc.
Ngọn đèn trên tay lại lóe lên.
“? !” KinhPhiến kinh ngạc nhìn xung quanh, hai người bọn họ đang ở đoạn giữa hànhlang đi tới thư phòng. Đám người Triệt Thủy ở phía sau cùng Hoa Vô Songvà Thái Nhẫn ở trước mặt đều cách các nàng khá xa. Chỉ có mấy hàng giásách và một mảng bóng tối với bụi bặm bao quanh họ.
“Môn chủ….”
“Sao?”
Kinh Phiếnđang ngẩng đầu lên muốn mở miệng, lại đột nhiên bị làm cho khiếp sợkhông nói nên lời đứng ngay tại chỗ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nữ tửtrước mắt.
Mấy cuốn sách trên kệ sách cũng bị lật vài trang giấy, trong bóng đêm phát ra âm thanh sột soạt.
Nữ tử hơicúi đầu đứng yên tại chỗ, khuôn mặt dưới ánh nến ấm áp soi sáng như ánhlên một sắc vàng lấp lánh. Ánh nến chiếu rọi trong đôi mắt của nàng,trong chốc lát khiến người ta như thấy được sự hăng hái không ai sánhkịp.
Nàng bất chợt hiểu ra.
Trận gió kia, chính là khí thế.
Giống như khi đối mặt với đối thủ hùng mạnh mới có thể cảm nhận khí thế này.
Kinh phiến cảm giác trong lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Nữ tử này… Nữ tử này, không phải toàn bộ võ công đều đã bị phế sao? Vì sao còn có năng lực như vậy?
Trước kia nàng không phải là không có nghe qua truyền thuyết về Diệp Song Tịnh.
Chính mìnhso sánh với Nhu Kiếm trang chủ, mười chiêu tất bại; mà trang chủ lạitừng thở dài nói, hắn và Đỗ Triệt Thủy đấu võ, ba chiêu tất bại. Mà ĐỗTriệt Thủy, năm mười bảy tuổi, lại hoàn toàn thua dưới kiếm của DiệpSong Tịnh khi đó mới chỉ có mười sáu. Nếu nữ tử này không đỡ thay HuyềnSinh một chưởng, đặt dấu chấm hết cho bức tranh đang vẽ dở này, thì đếnbây giờ võ công của nàng sẽ xuất thần nhập hóa đến mức như thế nào?
Hiện tại, dù nàng đứng trong bóng tối, thân thể yếu đuối đến nỗi ngay cả sườn núicũng không leo được, vẫn có thể trong giây lát phát ra khí thế mãnh liệt như vậy. Kinh Phiến nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn nàng, bắt gặpđôi mắt trầm tĩnh mà trong trẻo của Song Tịnh đang nhìn mình. Trong chốc lát, Kinh Phiến cảm giác như thấy được cả thiên sơn vạn thủy hùng vĩbao la, tưởng như đông hải ba vạn dặm, núi cao năm ngàn thước cũng đượcchứa đựng trong đôi mắt đó.
Nàng nghe được thanh âm của chính mình, không hề ngờ tới sẽ mang theo âm điệu sùng kính cùng khiếp đảm như vậy: “Môn chủ?”
“Sao?”
Không biếttại sao lại muốn nói đến vấn đề này, Kinh Phiến dường như muốn nhìn thấu con người bình thường của nàng: “Ngươi tái xuất giang hồ, là vì cáigì?”
Song Tịnh ngẩn người, cười nói: “Hẳn là….để hoàn thành chuyện năm năm trước chưa kết thúc.”
“Hả?” Kinh Phiến không hiểu: “Vậy… vậy ngươi năm năm trước rời khỏi giang hồ, là vì cái gì chứ?”
Thất ThạchMôn chủ không nói. Nàng cảm thấy bên người như có một đợt khí lạnh đangchầm chậm bao vây chính mình. Luồng khí xuyên qua đầu ngón tay, xuyênqua trước cổ, xuyên qua áo khoác của nàng, giống như ngày trước ở trongrừng trúc cùng sự phụ ngồi xếp bằng trên tảng đá cảm nhận gió mát thổitới. Hình ảnh chồng chéo, nàng mở to mắt, dường như thấy ánh mặt trờichiếu lên trên khuôn mặt mình, rồi đổ xuống quần áo. Khi đó, chính mìnhngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Sư phụ, người ra giang hồ, là vì cái gìạ?”
Kinh Phiếnđứng tại chỗ đợi rất lâu nhưng không nghe thấy đáp án của Song Tịnh.Nàng tưởng rằng đối phương không muốn nhắc tới chuyện xưa, lúc đang xoay người rời đi, nàng nghe thấy thanh âm lành lạnh vang lên ở sâu trongbóng tối. Dù việc này vô cùng nực cười, nhưng khi nàng nhớ lại, luôn cảm giác thanh âm mà mình nghe thấy giống như một chùm ánh sáng bình minhrọi xuống, làm cho thư phòng quanh năm khôngcó ánh sáng mặt trời độtnhiên sáng bừng rực rỡ.
“Ra giang hồ, dĩ nhiên là để chinh phục nó.”
Nàng quay đầu, nhìn về phía Diệp Song Tịnh.
Nữ tử đứng trong bóng tối kia, thản nhiên nở một nụ cười, một đôi mắt trong vắt như ánh sao đang nhìn nàng.
Đại bàng một lần cất cánh, bay thẳng chín vạn dặm.
Cho dù đại bàng gãy cánh, vẫn là loài chim chúa tể bầu trời.
Thiên nga với chim yến há lại có thể so sánh cùng?
Diệp Song Tịnh, có còn thực sự là nàng năm năm trước không?
Chốc lát,nàng bỗng nhiên nhớ lại mấy năm trước, chính là khi còn nhỏ, cũng là đãtừng mắt thấy môn chủ Thất Thạch Môn tài hoa phong nhã.
Trên ThiênNhai đàn ở Đái Phong các, thiếu nữ y phục màu xanh kia cầm một thanh mộc kiếm đánh bại Đỗ Triệt Thủy. Sau đó, giữa tiếng reo hò kinh thiên độngđịa như sấm bên tai, nàng chậm rãi xoay người, cười nhạt một tiếng.
Sau nụ cười này, cục diện tương lai của giang hồ năm năm sau đó đã được quyết định .
“Lẽ nào mônchủ… muốn lần nữa xưng bá giang hồ?” Nàng có chút ngập ngừng hỏi. Ngươilàm thế nào được chứ? Có thể khôi phục toàn thân võ công sao?
Nhưng SongTịnh chỉ lạnh nhạt cười: “Kinh Phiến cô nương, ta không hề cho là hiệntại giang hồ có bất kỳ người nào có năng lực hơn bốn người chúng tatrước kia. Cho nên làm sao có thể nói là ‘lần thứ hai’ xưng bá gianghồ?” Nàng nhận lấy một ngọn đèn từ tay Kinh Phiến, chậm rãi đi về phíatrước, thân ảnh thướt tha đơn bạc như thế, khó có thể tưởng tượng đượcphong thái huy hoàng năm năm trước. Kinh Phiến sửng sốt chốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo. Chợt nghe thấy thanh âm nhẹ như hơi thở nhưng rấtrõ ràng ở phía sau ngọn đèn mỏng manh truyền lại:
“Ta chỉ muốn lấy lại… thứ mà trước kia ta đã có… Một thứ mà thôi.”
Phía sau,thanh âm vô cùng hưng phấn của Hoa Mai Đường đường chủ truyền đến, vọngtrong không gian rộng lớn của bốn vách tường: “Chính là quyển này! Tatìm được rồi! !”