Khi tồn tại trên đời này, điều cuối cùng mà chúng ta muốn hướng đến luôn là tình yêu. Thế nhưng, thời gian trôi qua sao lại nhanh đến thế? Bản thân cô là một người đã qua đời. Cô nuối tiếc quãng thời gian trước, nuối tiếc những kỉ niệm đẹp, nuối tiếc một thời hồn nhiên vô tư không phải suy nghĩ đến chuyện tương lai.
Cô yêu anh. Chính vì thế, chấp niệm duy nhất của cô cũng chỉ là mong muốn được ở bên cạnh anh mãi, được nghe giọng nói trầm ổn của anh, như thế thật là hạnh phúc, thật là mĩ mãn biết bao nhiêu. Cô yêu anh, yêu nhiều hơn những gì cô tưởng. Khi ra đi, cô cũng chỉ vì anh mà đau lòng.
Giống như trời cao nghe được tiếng lòng của cô, giúp cô vượt quãng thời gian xa xôi quay trở lại những ngày tháng ấy, những ngày có anh bên cạnh, những ngày hồn nhiên vu vơ. Trở lại sống một kiếp này, cô nhất định phải trân trọng từng giây, từng phút, để sau này sẽ không còn luyến tiếc bất cứ điều gì nữa. Cô sống lại cũng chỉ vì anh, chỉ vì...cô yêu anh. Một đời một kiếp, tâm không đổi. Một giây một phút, nhớ chẳng rời. Yêu, yêu mãi, lưu giữ mãi những trang kỉ niệm khi có dấu chân của anh ở sát bên...