Nguyện Ý - Táo Đỏ

Chương 24: Sinh Lão Bệnh Tử




" Tớ về đây cậu nhớ những lời tớ dặn các bài hôm nay trên lớp học tớ sẽ chép lại giúp cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt có chuyện gì thì nhớ gọi tớ "

Nhã Tịnh đứng ở phía ngoài cửa nói với Kính Minh trên tay cô còn cầm vài quyển sách

Cánh tay nhỏ nhắn của cô vẫy vẫy với cậu, còn cậu thì đứng ở phía trong nhìn ra trên môi thì treo nụ cười xuân…

Cô ngồi xe bus về nhà lúc về tới thì cũng đã bảy giờ hơn.

" Cạch "

Tiếng mở cửa vang lên bên trong căn nhà ấm áp thường ngày bây giờ chỉ còn vài ánh đèn vàng lờ mờ

Nhã Tịnh nhíu mày không khí trong nhà hôm nay rất lạ bố mẹ Chu đều không thấy và cả Tiểu Bảo nữa

Mùi món ăn do mẹ nấu càng không có im lặng yên ắng đến lạ lẫm

" Bố Mẹ con về rồi đây!! "

Tiếng nói của cô vang lên nhưng hiển nhiên không ai đáp lại, cô bước vào nhà mấy bước, thì từ trong phòng mẹ Chu đi ra

Trong đôi mắt cô tràn đầy sự nhạc nhiên đối diện với cô là mẹ Chu đôi mắt của bà sưng húp giọt nước mắt còn chưa khô trên gương mặt kia.

Bà bước lại gần phía cô giọng nói bà nghẹn ngào nói không thành lời…

Đôi môi bà run rẩy bàn tay cũng không kém

" M…mẹ có chuện gì thế? "

Bà nắm lấy đôi bàn tay của cô rồi nói

" Nhã…Nhã bà ngoại…con lên cơn đột quỵ giờ đang cấp cứu…"

Đến đây bà không nói được gì nữa giọng nói bà khàn khàn bà cố kìm những giọt nước mắt sắp trào trực rơi ra ngoài

Đầu Nhã Tịnh vang lên một tiếng " ong "

Cơ thể nhỏ bé của cô cứng đờ cô không nghe nổi nữa tim cô như hẫng đi một nhịp

" M…mẹ mẹ bình tĩnh chúng ta sẽ về quê bây giờ bà không sao đâu "

Chưa nói dứt câu cô đã chạy lên lầu thật nhanh lấy vài bộ quần áo hốc mắt cô đỏ lên…



Sau đó cô và mẹ ngồi tàu về ngay trong đêm dài

Mẹ cô như sác không hồn ngồi thần thờ nhìn ra phía cửa sổ thi thoảng bà lại hỏi mấy giờ rồi

Nhã Tịnh thì luôn nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của mẹ nhưng cô thật sự không biết nói gì…

Phía xa xa mặt trời vừa ló dạng thì cũng là lúc mà cô và mẹ đặt chân đến nơi

Bước xuống tàu cô nhìn về ngôi làng nhỏ trong lòng cô bây giờ chẳng còn niềm vui hay sự hồi hộp mà đọng lại toàn là nỗi bất an và sự lo lắng dồn dập như sóng vỗ.

Hai mẹ con cô đi đến thẳng bệnh viện lớn.

Đi dọc hàng lang dài cũng đã đến trước cánh cửa phòng phẫu thuật…

Nhìn từ xa cô đã thấy bố mình ngồi đó và cả ông ngoại hai người không nói gì ai cũng cúi gằm mặt

Đi lại gần hơn mẹ cô không kìm được lòng nữa liên tục hỏi tình hình của bà ngoại ra sao ổn hay chưa

Nhưng bố cô làm sao mà biết được đây bố Chu nhìn mẹ Chu một cách đau lòng nhìn bà cơ thể run lẩy bẩy đôi mắt thì sưng húp tóc tai thì còn chưa chải chuốt gọn ràng, bố cô bất lực…

Mẹ cô ngồi bịch xuống băng ghế dài kia rồi cũng chỉ im lặng

Cô cũng ngồi xuống băng ghế lặng như tờ đó

Nhã Tịnh giương mắt nhìn cách của phòng phẫu thuật trong lòng như có tảng đá đè nặng

Ánh đèn màu đỏ sáng đến chói mắt quanh quẩn nơi đây toàn là mùi thuốc sát trùng khó chịu nhưng cô cũng không màng bận tâm

Tâm tình của bố mẹ và cả ông ngoại đều đặt dồn vào trong cách cửa kia…

Thời gian trôi qua chậm đến nỗi không thể chậm hơn được nữa, từng khắc đốm lửa trong lòng mỗi người càng cháy to hơn

Bỗng ánh đèn từ màu đỏ chuyển sang màu xanh

Vị bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra.

Không đợi bác sĩ lên tiếng mẹ cô đã cất tiếng hỏi với gương mặt đầy áp sự lo lắng

" B…bác sĩ mẹ tôi thế nào rồi…"

" Tạm thời qua cơn nguy kịch người nhà đừng quá lo lắng, bệnh nhân có một khối u trong não là khối u ác tính phải chuẩn bị kĩ trước khi tiến hành cuộc phẫu thuật tiếp theo…"

" Em đừng lo lắng mẹ sẽ…kh… không sao đâu "

Nói xong vị bác sĩ kia rời đi.

Mọi người nghe xong hàng loại thông tin thì chết chân tại chỗ

Ông ngoại cô im lặng không nói một câu đôi mắt hướng về phía phòng phẫu thuật

Mẹ cô thì chẳng còn tý sức lực đứng còn không vững phải dựa vào bố cô



Bà ngoại cô được chuyển vào phòng theo dõi để quan sát tình hình

Mẹ cô chẳng rời khỏi bà nửa bước ông cô thì càng không ông đứng lặng lẽ ở một chỗ nhìn bà đôi mắt âm chan chứa sự thâm tình

Bà ngoại cô nằm trên giường bệnh hơi thở bà mong manh như thể có thể biến mất ngay tức khắc chỉ mới vài ngày không gặp mà bà đã gầy ruộc đi nếp nhăn trên làn da của bà càng hiện rõ mồn một…

Đến khoảng mười một giờ lúc cô đang mơ màng sự mệt mỏi khiến cô muốn chìm vào giấc ngủ

Nhưng một tiếng kêu chói tai đến nỗi cô bừng tỉnh

Từng tiếng bíp bíp bíp vang lên trong căn phòng

Tim cô đập liên hồi.

Các thiết bị máy móc theo dõi nhảy số liên tục tiếng kêu chói tai vang lên không ngừng

" M…mẹ mẹ sao thế gọi bác sĩ gọi bác sĩ nhanh lên " Giọng mẹ cô khàn đạc bàn tay bà run rẩy lời nói lúc có lúc không.

Ông nội cô còn nhanh hơn cả mẹ và bố ông đã chạy đi gọi bác sĩ

Tiếng máy theo dõi kêu ing ỏi như muốn sẽ tan đêm đen nước mắt mẹ cô rơi lã chã

Chưa đầy một phút những vị bác sĩ và vài cô y tá đã đi tới

Họ làm hàng loạt những động tác chuyên ngàng…



" Bà ngoại con rất thích con ngựa gỗ mà ông làm…"

" Tiểu Nhã thích là được rồi hôm nay con muốn ăn gì để ngoại nấu? "

" Mẹ mẹ đừng chiều Nhã Nhã như vậy "

" Aiza chiều một chút khống sao "

Hàng loạt kí ức hiện ra chạy quanh trong tâm trí cô

Lúc bà ngoại bế cô đi quanh sân nhà bà và cô có cả ông chơi cùng với nhau trên bãi cả xanh

Bà ngoại sẽ nấu những món ăn mà cô thích sẽ buộc tóc cho cô ru cô ngủ những đêm hè

Nhưng hiện thực phũ phàng đã dội cho cô một gáo nước lạnh đưa cô về hiện thực

Tiếng kêu vẫn cứ vang lên không ngừng mẹ cô bố cô ông ngoại đứng ngay phía sau những vị bác sĩ đó

Cô nhìn màn hình theo dõi những đường thẳng lên xuống không ngừng

Chẳng biết từ bao giờ nước mắt cô đã tuôn ra như thác…

" Tít Tít Tít. "

Một tiếng kêu của máy theo dõi đập tan thành những hi vọng trong lòng mọi người

Một đường thẳng tắp hiện lên, những động tác của những vị bác sĩ kia cũng ngừng lại

" Chúng tôi đã cố gắng hết sức mong gia đình đừng quá đau lòng "

Nói xong họ rời đi để lại nơi đây tiếng gào khóc dữ dội của mẹ cô

" M…mẹ mẹ không phải mẹ bảo sẽ đón năm mới cùng với con sao mẹ "

Cô biết những lời nói của những vị bác sĩ kia chẳng có tác dụng với ai cả làm sao có thể không đau lòng được chứ

Chỉ là họ đã chứng kiến quá nhiều những hình ảnh như thế này mà thôi…

Nước mắt cô rơi không ngừng thẫm đẫm cả một mảng áo

Bên ngoài trời rất lạnh nhưng cũng không thể lạnh bằng căn phòng này

Ông ngoại cô hốc mắt đỏ bừng ông nghẹn ngào lên tiếng

" Các con đừng quá buồn chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra thôi…còn nhiều chuyện phải lo liệu "

Tuy ngoài miệng ông nói vậy nhưng cơ thể ông đã run lên từng cơn



Sang ngày hôm sau đám tang của bà được tổ chức những người trong làng thay nhau đến gặp bà lần cuối

Nhã Tịnh ngồi thẫn thờ một góc đôi mắt cô sưng húp cô vẫn luôn nhìn về phía di ảnh của bà mình

Cô biết ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử nhưng cô lại không ngờ chuyện này sẽ đến sớm như vậy…

Bánh quay số mệnh đã dừng lại và cướp đi bà ngoại của cô và sẽ không có chuyện quay trở lại nữa

Một cười vài tuần trước còn đang khỏe mạnh cười nói vui vẻ bây giờ thì…

Ông ngoại và mẹ cô luôn túc trực bên linh cữu của bà ngoại cũng luôn cúi đầu cảm ơn với những người đến

" Nhã Nhã…"

Tiếng gọi từ phía sau khiến cô bừng tỉnh

" Dạ…"

" Con ăn một ít gì đi hai ngày nay con không ăn gì rồi. "

Bố cô đặt một túi bánh bao nóng hổi xuống trước mắt cô

Nhã Tịnh nhìn bố Chu trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cô thì làm gì có tâm trạng mà ăn cô cũng không có đói

Mấy ngày nay cô cũng không quan tâm đến việc gì cô sẽ ngồi bên linh cữu của bà

Có lúc thì sẽ vào dọn dẹp di vật của bà để lại…