Nguyện Ý - Táo Đỏ

Chương 1: Chiếc Rương Cũ Kĩ




"tí tách", "tí tách"

Bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa sau những ngày hè oi bức cơn mưa này hoàn toàn không được báo trước cứ thể đổ ào ạt xuống thành phố B mọi người đang vội vội vàng vàng chạy đi tìm nơi trú mưa cho bản thân mình mưa càng ngày càng nặng hạt hơn dưới cơn mưa như trút nước thấp thoáng hình ảnh của một cô gái với thân hình mảnh khảnh khuôn mặt kiều diễm dịu dàng lại càng ôn nhu với nước da trắng sứ khiến những người qua đường không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần cô ấy đứng dưới mưa rào mà không chạy chốn khỏi cơn mưa mà chỉ đứng đó...

" cô gái đó làm sao vậy mưa to vậy sao không chạy đi "

Vài người qua đường lên tiếng nhiệt độ sau khi bầu trời đổ mưa đã bắt đầu hạ xuống không quá lạnh cũng chẳng quá nóng nhưng chắc chỉ có mình cô mới cảm thấy lạnh cái lạnh này không đến từ nhiệt độ mà là cái lạnh từ sâu thẳm trong trái tim cô lạnh đến thấu xương thấu tủy chiếc rương cũ kĩ được cô cất dấu trong lòng à không mà phải là.

Chiếc rương được chôn sâu dưới đáy lòng cứ thế được mở toang..từng dòng kí ức chân thực đến khó tưởng cứ thế thay nhau ùa về như nước lũ cảm giác này đau đớn biết bao nhiêu phải miêu tả sao cho đủ giọt nước mưa rơi trên mặt Nhã Tịnh hoà cùng với giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống mặt đất, từng giọt từng giọt mọi cứ thế nối đuôi nhau người qua đường nhìn đến đau lòng cô ngồi xụp dưới bầu trời khóc đến xé ruột xé gan ông trời như thể cũng đang an ủi cô một phần nào đó cùng cô trút hết những nỗi nhung nhớ nỗi ấm ức mà cô xếp gọn gàng trong lòng..ra ngoài

" xin chào mọi người mình tên Nhã Tịnh rất vui được gặp" giọng nói trong trẻo của thiếu nữ đôi mươi vang lên khiến lớp học đang có vài phần ồn ào lập tức im phăng phắc cả lớp học đều đang nhìn Nhã Tịnh vài lời bàn tán vang lên

" học sinh mới thật xinh đẹp " tiếng bàn tán ngày càng lớn không có dấu hiệu giảm bớt trên bục giảng là một cô gái với thân hình nhỏ bé buộc tóc đôi ngựa gương mặt xinh đẹp kết hợp đôi mắt hạnh đôi môi hồng hào xinh xắn cô mặc trên mình chiếc áo sơ mi ngắn tay lấp ló sau lớp vài mỏng là bờ vai nhỏ bé xương quay xanh thoát ẩn thoát hiện

" cả lớp im lặng " tiếng nói kèm theo tiếng đập bàn của cô Lý vang lên khiến cả lớp đang sôi nổi bàn tán lập tức không còn tiếng động

" giới thiệu với các em đây là học sinh mới của lớp ta các em nhớ phải giúp đỡ Nhã Tịnh có biết chưa " một vài bạn nam còn nói



" cô Lý cô cho bạn ngồi đây đi em sẽ chỉ bài bạn "

Tiếng cười lập tức xuất hiện cô Lý nhẹ nhàng quay sang phía cô hỏi

" nào Nhã Tịnh tạm thời e xuống phía cuối lớp ngồi được không?"

" vâng được ạ "

Nhã Tịnh lên tiếng rồi sau đó đi thẳng xuống phía cuối lớp học lúc đi xuống còn có vài bạn nam trêu chọc cô không quan tâm đi thẳng về chỗ mình rồi ngồi xuống lấy sách vở đặt lên bàn để bắt đầu cho tiết học đầu tiên bên cạnh cô là chỗ trống không ai ngồi cả Nhã Tịnh không suy nghĩ nhiều bỗng một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên

" bạn học nhã rất vui được gặp cậu mình tên Uyển Như, như trong mọi sự như ý "

Cô gái phía trước mắt cô là cô gái có một nụ cười rất tươi rất xinh đẹp cô nhẹ giọng trả lời

"ừ rất vui được gặp cậu!! "

Cô Lý nói lớn trả lời câu hỏi này cho cô Uyển Như thấy vậy vội vàng quay lên cả lớp đang có chút ồn ào bây giờ lại im lặng không một tiếng động các bạn học đều cúi đầu không ai muốn trả lời câu hỏi mà cô Lý đưa ra