Chương 78: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn
Sau khi đã ổn định đám người, Trần Huyền liền để tộc nhân bắt đầu chuyển những người bị hôn mê ra bên ngoài.
Những người này sau được đưa ra, chịu những con gió lạnh thấu xương có người tỉnh dậy, nhưng phần nhiều hơn thì đã mãi mãi nằm im. Sự nguy hiểm của ngạt khí thì không cần phải nói, có thể còn sống quả thực là may mắn, còn với những người không qua khỏi thì thực sự quá bình thường.
Trong hang dần dần được dọn dẹp, khi đi vào tận cùng bên trong Trần Huyền bắt gặp Vu của Thụ bộ. Đây là một người phụ nữ lớn tuổi, trên người cuốn rất nhiều da thú, bên cạnh ngồi một đám trẻ con đang nhìn chằm chằm vào Trần Huyền và những người bên cạnh.
Những ánh mắt này không nhìn thấy sự cừu thị mà phần đa là sự tò mò cùng sợ hãi.
-" Các ngươi là ai? Tại sao lại đánh chiếm Thụ bộ lạc chúng ta? Thụ, hắn sao rồi?"
Bà lão có vẻ như vẫn rất bình tĩnh đặt câu hỏi, nhưng hai cánh tay vẫn giơ ra như muốn bảo hộ lũ trẻ bên cạnh.
Nhìn hình ảnh này khiến Trần Huyền có cái nhìn khác với Vu của Thụ bộ. Hắn không nghĩ vị Vu này có vẻ như không quá quan tâm tới sống c·hết của mình mà lại đi bảo hộ đám trẻ con.
Hắn cũng đoán được Vu đã dùng giáp cốt và vu thuật để bảo hộ đám trẻ, thế nên những đứa bé này mới có thể khoẻ mạnh ngồi đây.
Vốn hắn đã dự tính sẽ không giữ lại Vu, nhưng bây giờ Trần Huyền lại có chút chần chờ.
-" Viêm bộ! Còn tại sao chúng ta lại đánh Thụ bộ thì phải hỏi Thủ lĩnh của các người. Hắn hiện tại có lẽ đã đến với thần linh rồi."
- "Vậy sao? Ngươi có lẽ là Thủ lĩnh của Viêm bộ. Thực sự còn rất trẻ! Ngươi sẽ đối với Thụ bộ thế nào? Giết nay nuôi...!"
Bà lão Vu này dường như không để tâm lắm tới bản thân mà chỉ quan tâm tới tình hình của bộ lạc mình. Điều này quả thực khiến Trần Huyền có chút bất ngờ.
-" Yên tâm, Viêm bộ không giống nơi khác. Chúng ta không ăn thịt tươi, tộc nhân Thụ bộ chỉ cần làm việc thì sẽ được đối xử rất tốt. Thạch bộ hiện tại cũng rất vui vẻ khi gia nhập với chúng ta. Bây giờ ta nghĩ Vu nên lo nghĩ cho bản thân là hơn."
-" Thạch bộ lạc? Không nghĩ tới Viêm bộ yếu ớt trong mồm Thủ lĩnh của chúng ta lại có thể chiếm cả Thạch bộ cùng Thụ bộ. Thủ lĩnh Viêm bộ ngươi quả thật khiến ta có chút không dám tin. Còn bản thân ta? Ta không nghĩ ngươi sẽ để ta còn sống. Đã như thế thì lo nghĩ có tác dụng gì? Chỉ cần thực sự như ngươi nói, sẽ đối xử công bằng như thế là đủ rồi."
Vu của Thụ bộ vẫn lạnh nhạt, có vẻ như bà lão này thực sự không quan tâm lắm tới tính mạng bản thân mình.
- "Vậy sao? Thế nhưng ta lại nghĩ rằng bản thân ta không muốn g·iết ngươi lắm." Trần Huyền nhìn bà lão cười nhẹ.
Người kia nghe Trần Huyền nói vậy bỗng có chút bất ngờ, nhưng cũng không có biểu hiện quá lớn, chỉ vẫn ngồi đó che chở cho đám trẻ.
- "Đón Vu ra bên ngoài nghỉ ngơi đi."
Ra lệnh cho đám người, sau đó Trần Huyền đi tới một góc khác. Đây mới là mục đích chính lần này Trần Huyền muốn tới đây.
Trong nơi chứa đựng đồ vật của Thụ bộ, Trần Huyền nhanh chóng tìm thấy thứ mình muốn.
Số lớn hạt gạo trắng bóc được đựng trong một túi bao da thú, bên cạnh còn một túi gạo chưa tách vỏ còn nhiều hơn. Nhìn thấy những vật này làm Trần Huyền thực sự rất vui mừng. Tìm thấy những thứ này mới khiến Trần Huyền thực sự an tâm về kế hoạch năm tới của mình.
Ngoài những thứ này ra Trần Huyền còn tìm thấy một số thịt khô, da thú cùng quả khô. Những thứ này tuy không nhiều nhưng cũng coi như giải quyết được phần nào tình hình trước mắt.
Để tộc nhân chuyển đồ ra ngoài, Trần Huyền một thân một mình đi ra tiến tới nơi Vu Thụ bộ đang ngồi.
Từ khi Trần Huyền làm cho Viêm bộ có vốn liếng để sinh hoạt yên ổn, thì có một vấn đề vẫn khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Đó là tình trạng sức khoẻ cũng như chữa bệnh tật của tộc nhân. Tuy bản thân Trần Huyền cũng có thể coi là một bác sĩ, nhưng ở thời đại này hắn còn không quá quen thuộc nên hắn cũng không làm được gì quá nhiều.
Dĩ nhiên là hắn sẽ tìm cách để nghiên cứu, nhưng trước mắt sự tồn tại của vu thuật chữa bệnh coi như là một biện pháp hữu hiệu nhất. Trần Huyền vốn muốn mở rộng số người có thể sử dụng Vu thuật nhưng thực tế lại không quá theo ý muốn của hắn.
Chưa kể đến việc không có nhiều người có khả năng học tập cũng như thi triển Vu thuật, Vu của Viêm bộ cũng là một vấn đề Trần Huyền rất khó để giải quyết.
Tuy rằng hiện tại ai cũng thấy Vu vẫn nghe lệnh của Trần Huyền về các sự vụ tại bộ lạc. Nhưng riêng về vấn đề truyền thừa Vu thuật thì lão lại rất cứng nhắc. Cũng đã có lần Trần Huyền muốn Vu dạy thêm cho vài người học tập vu thuật ngoài Nha, nhưng lão già này lại nhất quyết từ chối. Theo như ý của lão thì Vu thuật là thần thánh, chỉ có thể một truyền một chứ không thể truyền bậy bạ được.
Xuất phát từ sự tôn trọng nên Trần Huyền cũng không thể ép buộc lão. Thành ra chuyện này đã làm khó hắn rất lâu.
Nhưng lần này gặp Vu của Thụ bộ lạc làm Trần Huyền mơ hồ nhận thấy một khả năng khác hết sức khả thi. Bởi vậy nên hiện tại hắn mới đi tìm bà lão kia. Hi vọng lần này sẽ không khiến hắn thất vọng.
Vu Thụ bộ hiện tại đang ngồi dựa vào một gốc cây, trên người không bị trói lại. Tuy rằng hiện tại là tù binh, nhưng Trần Huyền vẫn dành cho bà một sự tôn trọng nhất định. Lúc này nhìn thấy tộc nhân của mình đang được Viêm bộ cố gắng cứu tỉnh, những người đ·ã c·hết thì bị lột sạch đồ sau đó cũng tụ tập lại một chỗ đã trải sẵn cỏ cùng cành cây khô.
Nhìn tình hình này có vẻ như Viêm bộ sẽ chuẩn bị hoả thiêu tộc nhân đ·ã c·hết của mình chứ không để lại làm đồ ăn. Điều này cũng làm cho vị Vu này có chút tin tưởng lời nói của Trần Huyền trước đó.
Những mảnh da thú lột ra từ trên n·gười c·hết được chuyển cho những người may mắn sống sót. Những người này đã qua cửa tử một lần, cũng không cần phải vì lạnh mà c·hết oan c·hết uổng. Nói gì thì nói, thủ lĩnh vẫn luôn nói là muốn người sống cho nên đám người Viêm bộ cũng không dám để mặc đám tù binh này.
Mọi sự diễn ra đều được Vu chứng kiến, những điều Viêm bộ làm thậm chí còn tạo được sự thiện cảm của vị Vu này. Còn nói đến thù hận thì quả thật là không có quá nhiều, bởi cái việc đánh chiếm lẫn nhau này là quá đỗi bình thường.
Khi mà đã chuẩn bị đối diện với sự tàn khốc nhất thì bản thân lại được đối tốt bất ngờ, quả thật sẽ làm tư tưởng thay đổi rất nhiều. Vu của Thụ bộ đích thực là ở trong tình trạng này.
Trần Huyền từ bên trong đi ra, nhìn thấy bà lão đang ngồi đó không xa liền đi lại gần ngồi bên cạnh, người kia cũng chỉ quay qua nhìn hắn một mắt rồi cũng không nói gì khác.
- "Vu thấy thế nào?"
-" Thủ lĩnh quả thật giữ lời, Viêm bộ đúng là không giống...!"
Trần Huyền nghe vậy cười nhẹ.
- "Chúng ta chỉ muốn phát triển bộ lạc, đồ ăn chúng ra có rất nhiều. Chỉ cần làm việc sẽ không bị đói. Quan trọng là chúng ta sẽ không ăn thịt tươi, càng sẽ không đem tộc nhân của mình làm hàng hoá trao đổi."
- "Tộc nhân Viêm bộ có thủ lĩnh thật sự rất may mắn. Thủ lĩnh nói sẽ không g·iết ta, không biết sẽ xử lý thế nào?"
-" Ta rất hoan nghênh Vu gia nhập vào Viêm bộ, tất nhiên ta có việc cần Vu làm, việc này có lẽ sẽ có chút khó khăn nhưng ta nghĩ Vu sẽ đồng ý."
Bà lão nghe Trần Huyền nói có chút hơi giật mình. Giọng điệu của Trần Huyền có vẻ như chỉ là đề nghị chứ không phải ra lệnh.
-" Để ta về Viêm bộ, bộ lạc của ngài không có Vu sao? Xưng hô của Vu đối với Trần Huyền cũng đã thay đổi."
- "Dĩ nhiên Viêm bộ có Vu, nhưng việc ta cần làm chỉ có một Vu thì không thể làm được! "
-" Vậy sao? Ta sẽ không hỏi là việc gì, chỉ cần thủ lĩnh giữ lời nói lúc trước, đối xử công bằng với Thụ bộ. Chỉ cần như vậy, ta sẽ làm tất cả những gì được yêu cầu."
- "Việc gì cũng được? Thậm chí là việc đem Vu thuật mở rộng dạy cho nhiều người khác!" Trần Huyền nhìn thẳng vào bà lão, hắn rất bức thiết câu trả lời.
- "Dạy Vu thuật sao? Đối với ta mà nói thì vu thuật chỉ là thứ giúp cho tộc nhân sống tốt hơn. Nếu việc này thủ lĩnh coi là cần thiết thì với ta cũng không phải là không thể. "
Bà lão nhìn Trần Huyền trả lời, trên mặt cũng không có vẻ gì mà miễn cưỡng hay khó chịu.
Nghe được câu trả lời rất hài lòng, Trần Huyền cũng không kìm được vui mừng.
- "Như thế rất tốt, Vu yên tâm, lời ta nói dĩ nhiên ta sẽ làm. Chỉ cần Thụ bộ chịu nghe lời làm việc, ta sẽ cho họ ăn uống no đủ, cũng sẽ bảo vệ bọn họ trước nguy hiểm. Đây là lời hứa của một thủ lĩnh."
-" Vậy từ bây giờ lão đây sẽ hết lòng nghe theo mệnh lệnh của ngài! Thủ lĩnh đáng kính!"