Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 47: Hung Hiểm




Chương 47: Hung Hiểm

“Tránh ra!”

Trần Huyền hét lớn gọi tỉnh đám người vẫn còn đang đơ ra vì giật mình, ngay sau đó hắn ôm lấy Nha đang trực diện với hàm răng của con sói mà lăn qua bên cạnh.

Cũng không kịp để ý tới đau đớn vì mặt đất đầy sỏi đá gồ ghề, cả hai nhanh chóng đứng dậy tụ tập với đám người.

Con sói vồ không trúng người mất đà trượt dài về phía trước, đám người đã tỉnh hồn vội vàng quây lại thành một vòng tròn, những tộc nhân lớn tuổi hơn tay cầm đao thủ thể phía bên ngoài, bên trong cũng tạo thành một vòng nhỏ hơn, trên tay đã nhanh chóng cài tên giương cung.

Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, mọi người mau chóng lấy lại sự tỉnh táo. Không để cho lũ sói bao vây gần hơn nữa, Trần Huyền ra lệnh.

“ Bắn! ”…

Ngay sau đó hàng loạt mũi tên bay ra tứ phía, khoảng cách chưa tới 20m làm mũi tên đạt được sức sát thương lớn nhất, chỉ cần bắn trúng phần mềm thì đều găm vào rất sâu, có thể nói là một tiễn một mạng.

Nhưng thực sự lũ sói quá nhiều, so với tổng thể thì dường như chúng cũng không chịu thiệt hại gì.

Thấy đồng bạn b·ị b·ắn c·hết, thêm mùi máu tươi bắt đầu trở lên nồng nặc như làm lũ sói dần trở nên phát cuồng, những con mắt trong ánh lửa như trở lên vằn vện đỏ ngầu, tiếng gầm gừ càng phát ra ghê tợn.

Như có vẻ không chờ đợi được nữa, đã có vài con không nhịn được mà lao lên. Đám Trần Huyền cũng không đứng im chịu trận, những mũi tên liên tiếp được bắn ra, tới giờ phút này chỉ cần gây sát thương cho lũ sói nhiều nhất có thể chứ chả ai còn tâm trạng mà nghĩ tới tiết kiệm mũi tên nữa.

Đám người cầm đao vòng ngoài cũng bắt đầu tiến hành cận thân vật lộn với lũ sói, tuy rằng những con sói có khổ người rất lớn, nhưng Trần Huyền dường như cảm giác thấy chúng vẫn chưa đột phá được rào cản nào đó nên đám người coi như miễn cưỡng vẫn có thể tự vệ được.

Nhìn cách Thạch vẫn còn đang khá thoải mái chém g·iết phía xa so sánh với sự vất vả khi chiến đấu cùng cá sấu lần trước cũng có thể đoán được phần nào lũ sói này tuy hình thể lớn nhưng cũng không mạnh đến mức đám người chỉ có thể nằm im chịu trận.



Nhờ vào lực xuyên thấu mạnh của cung tiễn ở khoảng cách gần mà đám người chơi đao vòng ngoài tuy có vài tình huống bất ngờ, nhưng dưới sự yểm hộ kịp thời nên cũng coi như chưa có t·hương v·ong gì lớn.

Những người vô tình b·ị t·hương đều nhanh chóng lùi lại vào trong sau đó được Nha dùng Giáp cốt chữa trị, vì chỉ là v·ết t·hương ngoài da nên việc chữa trị khá nhanh, một phiến Giáp cốt cũng có thể dùng nhiều lần mới bị vỡ nát.

Tráng và Trùng lúc này cũng đã chạy về tới nơi, ngay lập tức cũng gia nhập vào cuộc chiến.

Tuy v·ết t·hương sau lưng máu đã chảy ướt đẫm, nhưng Tráng vẫn như không cảm thấy đau đớn mà đang tả xung hữu đột giữa bầy sói, giúp đám người bớt đi áp lực rất nhiều.

Trùng thì lúc này cũng đã nhận thêm mũi tên còn thừa lại từ đám người rồi nhảy lên một mỏm đá tiến hành bắn yểm trợ cho Tráng, cũng như khi có con sói nào bất ngờ t·ấn c·ông tới.

Có thêm sự giúp đỡ đắc lực từ hai dũng sĩ, cán cân chiến đấu dần cân bằng lại. t·hương v·ong khá nhiều làm đám sói có vẻ không còn t·ấn c·ông mạnh như trước.

Tranh thủ có cơ hội thở dốc, Trần Huyền hét lớn:“ Tráng, nhanh quay lại, nhanh! ”

Nhìn phong cách chiến đấu vừa mới đây của Tráng, làm Trần Huyền trong sự lo lắng còn xen lẫn một ít vui mừng.

Hắn cũng khá thấy may mắn khi lần chiến đấu ở bãi quả trước đó Tráng b·ị t·hương ở chân không di chuyển được nên đám Trần Huyền mới dễ dàng bắt được, chứ nhìn sự rắn rỏi chiến đấu không muốn mạng vừa rồi, nếu không thể hạn chế lại Tráng thì không biết khi đó Viêm bộ sẽ chịu bao nhiêu tổn thất.

Chưa kể số tuổi của Tráng còn không lớn, nhỏ hơn Trùng khá nhiều mà đã mạnh mẽ như vậy, con đường sau này còn rất dài Tráng sẽ còn phát triển hơn nữa. Chưa kể hiện tại dinh dưỡng đầy đủ cũng như tập luyện hợp lý càng làm Trần Huyền thêm mong đợi về sau này.

Tất cả điều đó làm Trần Huyền nhìn Tráng như là nhìn bảo vật, cho nên khi thấy v·ết t·hương vẫn còn đang rỉ máu sau lưng Tráng làm Trần Huyền xót xa không thôi.



Khi Tráng đã lui về phía sau, vào trong vòng vây của đám người, Trần Huyền nhanh chóng để Nha chữa trị.

Mảnh Giáp cốt đặt trên lưng Tráng nhanh chóng có phản ứng khi ánh sáng xanh từ tay Nha chạm vào, từ phiến Giáp cốt các kí tự phát sáng lên rồi nhanh chóng tản ra như những con nòng nọc dần dần phủ lên những v·ết t·hương. Khi các kí tự biến mất, miếng Giáp cốt liền vỡ vụn đồng thời v·ết t·hương trên lưng Tráng cũng đã khép lại. Trên lưng v·ết t·hương đã không thấy chỉ còn những mảng máu đã khô.

Nhặt ra những mảnh vụn, Nha đứng dậy nhưng dường như thi triển Vu thuật quá sức làm cô chóng mặt, chân đứng không vững khiến cả người nghiêng ngả như sắp đổ.

Trần Huyền vốn đang cảm thán vu thuật kì diệu, thấy vậy liền nhanh chóng dang tay đỡ lấy.

“Nha, không sao chứ?”

“Không sao, ta hơi mệt, Tráng là dũng sĩ nên chữa trị rất tốn sức, nghỉ một lát sẽ không sao.” Giọng có vẻ yếu ớt, Nha trả lời rồi dưới sự nâng đỡ của Trần Huyền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Quay trở lại cuộc chiến, nhờ có sự yểm hộ từ Trùng nên đám sói tuy nãy giờ vẫn thi thoảng lao vào nhưng cũng không có gì đột biến nữa.

Thạch từ phía xa cũng đã đi trở lại, trên người thấm đẫm máu đỏ loang lổ lại thêm thân thể cao lớn làm hắn có vẻ trông rất hung tàn.

Có lẽ cảm nhận được sát ý kinh người từ Thạch tán phát ra xung quanh, lũ sói có vẻ đã tỉnh táo lại mà có ý lùi về phía sau.

Thấy vậy, đám người cũng thở phào, tâm thần kéo căng từ nãy cũng dãn ra chùng xuống khiến cơ thể dường như bị rút hết sức lực mà trở nên rệu rã.

Những tưởng mọi việc đã kết thúc, thì bỗng nhiên từ đâu đó vọng lại một tiếng sói hú vang giữa tầng không.

Tiếng hú cao v·út, bén nhọn làm Trần Huyền giật mình, trái tim không hiểu vì sao mà co rút lại như bị ai bóp nghẹt, hết sức đè nén khó chịu.

Mấy dũng sĩ như đều có cảm ứng mà quay ngoắt lại nhìn chăm chăm vào một hướng phía xa trong bóng tối đen đặc.



“ Sói thủ lĩnh!” tiếng nói trầm thấp như rít qua kẽ răng mang theo sự nghiêm trọng của Thạch vang lên.

Nghe vậy, Trần Huyền lập tức hiểu ra cái cảm giác kì lạ khi trước của hắn. Thì ra lũ sói t·ấn c·ông liều mạng như vậy là do có con thủ lĩnh kia giở trò quỷ.

Tập tính loài sói vốn luôn sống bầy đàn và nghe lệnh từ thủ lĩnh, có lẽ sự phục tùng càng tuyệt đối hơn khi ở nơi thế giới mang sức mạnh siêu nhiên này thì sự áp chế đó sẽ càng lớn.

Đàn sói vốn đang lùi lại có ý rút lui thì ngay sau khi tiếng hú kia vang lên, tất cả đều dừng lại, sau đó không báo trước tất cả đều cúi thấp đầu như thể chuẩn bị nghênh đón quân vương của chúng.

Trong màn đêm yên tĩnh bỗng vọng lại từ xa tiếng động đang trở nên lớn dần, tiếng răng rắc của cành cây bị bẻ gãy xen lẫn tiếng lá khô vỡ vụn khi bị dẫm lên ngày càng gần hơn làm đám người trái tim càng thêm thít chặt lại.

Đàn sói đang vây thành một vòng tròn bỗng nhiên tách ra một khoảng trống, những cái đầu cúi càng thấp hơn, thân thể không ngừng lùi về phía sau.

Một thân ảnh to lớn bước ra từ bóng tối.

“Con mẹ nó!”

Trần Huyền không nhịn được mà buột miệng ra câu chửi thề cửa miệng. Đám người còn lại lúc này cũng không còn tâm trí để ý tới thủ lĩnh của mình mà c·hết trân nhìn về thân hình đồ sộ trước mắt.

Con sói này lớn tới hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù bình thường. Những con sói kia bản thân đã rất lớn rồi, con này còn lớn gấp ba. Phần lông dưới ánh lửa phát ra màu bạc lấp lóe, trên cổ còn dài ra một lớp lông bờm dài như của sư tử càng làm cho nó trở lên hùng tráng, uy ngiêm. Nhưng điểm khiến người ta chú ý nhất đó là hai chiếc nanh kiếm tiêu chí của nó lại chỉ còn một bên, bên còn lại đã bị bẻ gãy một nửa, chỉ còn một phần nhô ra khỏi khóe miệng.

Giống như vết sẹo của người chiến binh, chiếc nanh gãy không những không làm mất đi vẻ uy nghiêm của nó mà ngược lại còn như tăng thêm uy thế cho sự hung tàn của một lang vương.

Trong khi mọi người còn đang bị khí thế của con sói đầu đàn đè ép thì một thân ảnh bỗng vọt lên, trên tay hai thanh đao giang ra hai bên lao thẳng về con sói đầu đàn, vừa chạy thân ảnh này vừa thét lên.

“ Chạy, mau chạy, ta cản nó, tìm hang động trốn, Mau…!”