Chương 38: Dê Vào Miệng Cọp
Chương 38: Dê Vào Miệng Cọp
“ Thạch, đi sai đường? ”
Trư nghi ngờ hỏi, vốn hắn nhớ khá rõ ràng Viêm bộ trông như thế nào trước đó, nhưng hình ảnh trước mắt hắn bây giờ lại hoàn toàn xa lạ.
Vốn từ bờ sông để về tới Viêm bộ, Trư nhớ rõ ràng cần phải đi qua một vạt rừng thưa, tiếp đó là một đồng cỏ, nhưng hiện tại đừng nói rừng, đến một cái cây cũng không có, làm Trư ngờ vực không biết có phải Thạch dẫn đường nhầm hay không, hay có lẽ Viêm bộ đã đổi chỗ ở.
Không gian phía trước hoàn toàn thông thoáng làm tầm mắt của hắn có thể phóng ra thật xa, Trư nhìn thấy xa xa có một thứ gì đó to lớn, nằm chắn ngang tầm mắt của hắn.
Càng tiến đến gần thì vật thể kia càng hiện lên to lớn, hùng vĩ. Bên trên đó còn đứng lấy mấy người, trên tay cầm thứ đồ kì quái giống thứ trên tay Thạch đang cầm, có vẻ như là v·ũ k·hí, nhưng hắn lại chưa từng thấy thứ gì tương tự cả.
Đám người canh gác tuy thấy có người lạ, nhưng thấy có Thạch đi cùng lên cũng buông xuống cảnh giác, tuy nhiên cung trên tay vẫn được chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bất ngờ.
Thấy ánh mắt ra hiệu của Thạch, một người trong đó hiểu ý nhanh chóng chạy xuống tường bao tiến vào trong bộ lạc thông báo cho Trần Huyền.
Vốn đang đốc thúc đội thợ xây, nghe tin báo Thạch trở về mang theo một nhóm người lạ mặt, nhưng có vẻ như không có trải qua chiến đấu gì làm Trần Huyền không khỏi tò mò về đám người này, và tại sao Thạch lại dẫn về Viêm bộ.
Đi theo người báo tin ra cổng chờ đợi, nhưng mới đi được nửa đường thì như sực nhớ ra điều gì đó, Trần Huyền vội gọi một người đang làm việc cách đó không xa.
Ra lệnh cho người này thông báo cho những người ở Muối bộ trước đó nhanh chóng về hang, lại dặn truyền lời cho Vu không được để nhóm người này ra ngoài.
Vì không biết đám người lạ mặt kia là ai, nên Trần Huyền phải đề phòng cho trường hợp xấu nhất, không thể để cho đám người kia biết về cuộc chiến trước đó, nếu có ai nhận ra một người Muối bộ nào đó thì sẽ là uy h·iếp lớn với Viêm bộ.
Trường hợp xấu nhất đó là đám người đang tới là người của Muối bộ, thì việc giấu nhóm tù binh kia đi càng là cần thiết.
Sau khi phân phó cho người kia xong xuôi, Trần Huyền mới từ từ đi ra phía cổng.
Khi hắn đến nơi thì đoàn người đang đi về cũng đã cách cổng thành không xa, không để ý tới đám người đang mắt chữ A mồm chữ O kia, Trần Huyền nhìn về phía Thạch, không thấy có sự bất an trên mặt lại thêm ánh mắt an tâm của Thạch thì Trần Huyền mới tạm yên lòng.
Đi qua cây cầu gỗ bắc qua hào đất, lại xuyên qua cổng thành, khi còn đang ngạc nhiên kì quái từ bao giờ Viêm bộ lại thay đổi khác lạ như vậy thì Trư thấy một tên nhóc đang đứng đó mỉm cười nhìn về mình.
Vốn chỉ coi đó là một đứa nhóc bình thường của Viêm bộ, nhưng khi thấy đám người Viêm bộ hơi cúi đầu kêu thủ lĩnh thì Trư cũng như nhóm người Bạch bộ đều trợn mắt ngạc nhiên, thủ lĩnh của Viêm bộ lại là đứa nhóc con chưa thành niên, chuyện đùa này đùa cũng quá lớn rồi.
Tuy trước đó nghe Thạch nói thủ lĩnh của Viêm bộ là con mình, nhưng mọi người Bạch bộ bao quát cả Trư đều coi đó là chuyện đùa chứ không ai nghĩ là thật.
Nhưng từ biểu hiện của tộc nhân Viêm bộ thì có lẽ người thiếu niên trước mắt đúng thật là thủ lĩnh của Viêm bộ hiện tại, nếu không mọi người sẽ không tôn kính với hắn như thế.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng lễ nghĩa cần thiết vẫn phải có, lại thêm có việc cần nhờ vả nên Trư cũng tự chủ động đi tới, hơi khom người rồi đặt tay lên vai Trần Huyền xem như chào hỏi.
“ Thủ lĩnh Viêm bộ lạc, ta Trư thủ lĩnh Bạch bộ lạc” vừa chào Trư vừa giới thiệu bản thân mình với Trần Huyền.
Mỉm cười khẽ, Trần Huyền không chào hỏi lại theo cách ở đây, mà hắn chìa bàn tay ra phía trước.
“Huyền, thủ lĩnh Viêm bộ lạc”
Tuy không hiểu động tác của Trần Huyền có ý gì nhưng Trư cũng nhanh chóng đưa tay ra phía trước, sau đó lừng khừng không biết làm gì tiếp theo.
Trần Huyền cười vang, dùng tay mình nắm chặt lấy tay Trư rồi lắc lắc. Vừa nắm vừa giải thích đây là cách chào hỏi của Viêm bộ.
Nói xong hắn liền dẫn Trư cùng đám người xuyên qua cổng thành vào bên trong Viêm bộ.
Viêm bộ bây giờ tứ phương đều được vây kín lại, một mặt tựa núi, ba mặt có tường bao. Khoảng không gian bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại cũng như những nơi mấp mô, nên hết sức gọn gàng bằng phẳng.
Bên trong đó đã có một ngôi nhà, thêm vài căn nữa đang trong quá trình xây dựng.
Vì trong hang đang giấu đám người Muối bộ nên Trần Huyền đành dẫn Trư cùng Bạch bộ vào trong căn nhà mới.
Tuy hết sức lạ lẫm với tất cả mọi thứ tại đây, nhưng Trư cũng không dám hỏi, chỉ là ánh mắt liên tục đảo qua xung quanh, như vẻ tò mò lắm.
Chú ý tới ánh mắt của Trư, Trần Huyền như hiểu ý, tuy nhiên hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đi trước dẫn đường.
Trong đầu Trần Huyền nổi lên một kế hoạch, có lẽ đây sẽ là bước đầu để Viêm bộ đi lên một con đường mới.
Đi vào trong nhà, sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Trần Huyền không vội vàng mà chậm rãi đưa ra một số chén nhỏ bằng gốm, rót nước đưa đến trước mặt Trư ra hiệu mời uống nước, xong hắn cũng không nói gì mà ngồi đó chờ đợi.
Trư vốn còn đang quay ngang quay ngửa nhìn ngó xung quanh, vốn hắn cũng biết làm vậy là không hay, nhưng tính tò mò lại làm hắn không kìm lại được. Nơi hắn đang ngồi không phải hang đá, cũng không phải lều da, nhưng lại nhìn to lớn vuông vức như hang đá, lại nằm trên mặt đất có thể che nắng mưa giống như lều da vậy.
Thứ kì quái này làm Trư không thể tập trung được, cho tới khi Trần Huyền đưa vào tay hắn chén nước, thì hắn mới giật mình quay lại.
Vật đang cầm trong tay trông giống làm từ đá, nhưng màu sắc lại tươi đẹp, vừa cứng nhưng cũng rất nhẹ. Càng hơn thế là trông rất tinh xảo xinh đẹp, hơn hẳn nồi đá tại bộ lạc của hắn, vừa to vừa nặng lại xù xì xấu xí.
Nước bên trong món đồ này cũng trong veo lạ kỳ, Trư chưa từng thấy thứ nước nào lại trong vắt như vậy, có thể nhìn xuyên thấu không chút mờ đục như thứ nước hắn uống hằng ngày.
Không kìm được, Trư lên tiếng hỏi:
“Huyền thủ lĩnh, đây?”
Trần Huyền mỉm cười, ra dấu cho Trư uống nước rồi từ tốn.
“Đồ Gốm, Viêm bộ lạc làm ra, giống Nồi đá nhưng đẹp hơn, nhẹ hơn.”
Tuy Trư không hiểu đồ gốm là thứ gì, nhưng hắn cũng hiểu đây hẳn là tên của thứ hắn đang cầm trên tay. Nhìn thứ đồ trước mắt, vừa màu sắc lại thêm tròn trịa viên mãn, Trư biểu thị hắn chưa từng thấy thứ gì đẹp đẽ như vậy. Nên dù đã uống xong nước hắn vẫn cầm chén trên tay mà không buông xuống.
Chưa kể thứ nước hắn vừa uống lại rất trong ngọt, chứ không hề lấn cấn hay có mùi như nước hắn vẫn uống hàng ngày.
Hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác làm Trư quên luôn mục đích chính của chuyến đi lần này tới Viêm bộ.
Trần Huyền quan sát thấy biểu lộ của Trư cũng như người Bạch bộ thì kế hoạch trong đầu hắn lại càng rõ ràng, khả năng thành công cũng càng cao.
“ Trư thủ lĩnh đến Viêm bộ lạc có việc?” Trần Huyền nhàn nhạt hỏi.
Còn đang mân mê nghiên cứu chén gốm, nghe Trần Huyền hỏi Trư giật mình lưu luyến bỏ chén gốm trong tay xuống.
Dù là thủ lĩnh một bộ lạc, lại càng là một dũng sĩ nhưng nhắc tới chuyện sắp nói Trư cũng có chút ngượng nghịu. Tuy nhiên nghĩ tới tộc nhân đang đói khổ chờ đợi, Trư liền hạ quyết tâm.
“ Bạch bộ lạc mượn Viêm bộ lạc thức ăn ”
Có hơi ngạc nhiên vì lí do của Trư, nhưng càng như vậy thì kế hoạch của Trần Huyền sẽ lại càng có khả năng thành công cao.
Tuy đồ ăn rất nhiều, nhưng không thể để cho Bạch bộ lạc biết điều này được. càng ra vẻ đồ ăn quý giá thì lợi ích kiếm được sẽ càng lớn.
Nghĩ vậy, Trần Huyền cố tỏ vẻ chần chừ.
“ Viêm bộ cũng không đủ đồ ăn”
Thấy vẻ thất vọng hiện trên mặt Trư, Trần Huyền liền tiếp tục.
“ Vẫn cần chờ Vu quyết định”
Nói xong liền rót thêm cho Trư một chén nước khác rồi tự đi ra tìm Vu, lần này cần phải có sự phối hợp của Vu nên Trần Huyền không dám giao cho người khác truyền lời.
Việc này rất quan trọng cần tự mình bàn giao trước với Vu hắn mới có thể an tâm.