Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 37: Bạch Bộ Lạc




Chương 37: Bạch Bộ Lạc

Chương 37: Bạch Bộ Lạc

Thời gian gấp gáp làm Trần Huyền muốn đẩy nhanh tiến độ tất cả công việc, nhà được dựng lên Trần Huyền cũng không quá mức cầu thị phải hoàn hảo, hắn chỉ cần có thể chịu đựng qua mùa đông là đã đủ.

Qua năm mới thời gian dư dả, Trần Huyền liền sẽ thay đổi toàn bộ bố cục hiện tại.

Còn hiện tại, theo như lời Vu nói chỉ còn trên dưới mười năm ngày, mùa đông sẽ tới, tuyết sẽ rơi bất cứ lúc nào mà không có dấu hiệu báo trước.

Vậy nên Trần Huyền coi như chỉ còn mười ngày để lo liệu tất cả mọi thứ còn lại, vốn không phải chuyên gia về quản lý, nên thời gian gấp gáp càng ép hắn trở nên vội vàng.

Trừ những người được phân ra để dựng nhà, thì những người còn lại cũng được Trần Huyền chia ra thành năm nhóm, mỗi nhóm sẽ phụ trách đào một đoạn hào riêng biệt.

Do chợt nhớ tới mùa đông nước sẽ kết băng, thế nên nếu thả nước vào con hào thì khi băng đóng lại sẽ không khác gì đường bằng cả. Chính vì thế, hiện tại việc đào hào chủ yếu là để lấy đất phục vụ công trình, chứ tạm thời chưa cần thông ra với dòng sông.

Như vậy chỉ cần hai ngày nữa là coi như việc đào hào có thể tạm dừng lại.

Đi qua khu vực làm gốm, thấy Sợi và Cát đã làm thêm được rất nhiều phôi gốm mới, chỉ chờ đủ số lượng sẽ đem đi nung một lượt.

Hài lòng với hai người, sau khi yêu cầu làm tăng thêm số lượng nồi gốm, Trần Huyền liền đi qua khu vực mà hắn bỏ quên khá lâu.

Lần tìm kiếm được ớt trước đó, Trần Huyền có mang về khá nhiều cây giống con, sau khi về tới hang hắn đã trồng xuống một khu cách hang không xa, cũng rào lại cẩn thận đề phòng lũ trẻ quậy phá làm hỏng.

Thời gian qua mọi việc tất bật làm hắn quyên béng đi cái vụ này, tới nay hắn mới chợt nhớ ra nên liền đi tới kiểm tra tình hình.

Những cây giống được mang về phát triển khá tốt, có cây đã nở những nụ hoa trắng be bé xinh xinh. Các cây còn lại không kém bao nhiêu, đều đã có nụ ẩn ẩn trên mỗi đầu cành.

Nhìn vườn ớt xanh trước mắt, Trần Huyền cũng không thể nào vui nổi, tại với tình hình hiện tại ớt sẽ không thể kịp để thu hoạch. Tiếc nuối, nhưng Trần Huyền cũng biểu thị không có cách, tuy rằng có thể làm nhà trồng để giữ cho vườn ớt không bị tàn phá bởi băng tuyết, nhưng hiện tại đến da thú để may đồ cho người còn chưa đủ thì nói gì đến làm nhà trồng.

Cũng may là Trần Huyền còn số lớn hạt giống, qua năm sau vẫn có thể tiếp tục trồng trọt, nên coi như Trần Huyền cũng bớt đi phần nào tiếc nuối.

Tới đây, các vấn đề cơ bản nhất như ăn mặc ở coi như đã cơ bản được giải quyết.

Đám trẻ tạm thời từ bây giờ đến khi tuyết rơi sẽ đều được cho tạm nghỉ để giúp Trần Huyền thu thập cỏ khô càng nhiều càng tốt, sắp tới loại đồ này sẽ được sử dụng rất nhiều.



Mùa đông tới sẽ có số lớn thời gian rảnh, có thể tiến hành học bù, nên sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của bọn nhóc.

Chỉ tội lũ nhỏ, những tưởng thoát được việc học đau đầu, chán ngán để đi chơi. Nhưng lại không biết đây chỉ là thoải mái trước mắt, ác mộng vẫn còn đang chờ đợi chúng ở phía sau.

Sau khi lớp học tạm nghỉ, Trần Huyền sau lưng lại thêm một cái đuôi quen thuộc, Trần Huyền đi tới đâu, Nha liền theo tới đó.

Thời gian qua, đêm nào cũng ở cùng nhau rất lâu, vừa học tập vừa nói chuyện khiến tình cảm của hai người tăng tiến khá nhiều. Trần Huyền cũng càng thêm ưa thích cô nhóc thông minh lại thêm chút cổ linh tinh quái này.

Vốn muốn dạy dỗ Nha trở thành cánh tay trái của mình, lại thêm sự thông minh, sáng dạ của Nha, Trần Huyền cũng không giữ lại điều gì, chỉ cần Nha muốn biết thì hắn đều kĩ càng chỉ dạy. Dù sao tên này đã sớm dự định Nha là người của hắn rồi nên cũng chả có gì cần phải tàng tư cả.

Ngày qua ngày, thời gian cứ thế đi qua ba lần sáng tối.

Đội đào hào đã tạm ngưng công việc để chuyển qua việc thu thập. Đàn ông khỏe mạnh hơn được giao cho việc đi đốn củi, Trần Huyền yêu cầu không cao, chỉ cần những cây to chừng bắp tay bắp chân là được. Còn lại nhóm phụ nữ sẽ làm việc nhẹ nhàng hơn là thu thập đá cũng như đất sét bên bờ sông, dĩ nhiên từ sau sự cố lần trước thì mỗi lần ra bờ sông đều có một dũng sĩ phụ trách đi theo cảnh giác.

Lũ trẻ thì vẫn tiếp tục với công việc thu thập cỏ khô của mình, càng nhiều càng tốt.

Không ai biết tại sao lại phải thu thập nhiều vật đến vậy, nhưng tất cả mọi người đều vững tin rằng Huyền thủ lĩnh có ý nghĩ của riêng mình.

Tuy thủ lĩnh làm ra rất nhiều điều kì lạ, nhưng tất cả đều đem lại kết quả tốt cho cả bộ lạc.



Cách xa Viêm bộ một ngày đi đường, lúc này tại một bộ lạc khác có quy mô không khác Viêm bộ là mấy.

Trư, thủ lĩnh Bạch bộ lạc đang trầm tư suy nghĩ, trước mắt là những cao tầng của Bạch bộ đang ngồi đối diện.

Bạch bộ lạc hiện tại ngoài Trư thì chỉ có một dũng sĩ khác, do Vu của Bạch bộ đ·ã c·hết già vài năm trước mà không tìm được truyền nhân nên mấy năm gần đây Bạch bộ lạc không có thêm dũng sĩ mới.

Sự việc kéo dài lâu dẫn tới Bạch bộ lạc sinh hoạt ngày càng khó khăn, không đủ dũng sĩ để dẫn đội săn nên hiện tại đồ ăn rất thiếu thốn trong khi mùa đông đã đuổi tới sát lưng.

“Mùa đông tới, đồ ăn ít, tộc nhân c·hết nhiều! ” Trư giọng nói trầm thấp mang theo ưu phiền vang lên, mọi người đối diện đều trầm ngâm, không ai lên tiếng vì bọn hắn cũng không có biện pháp.

“Người, đổi đồ ăn”

Một lúc sau, âm thanh từ tên dũng sĩ còn lại truyền tới.



Tất cả mọi người đều giật mình, tuy rằng ý kiến của vị dũng sĩ này coi như là bình thường ở đây, nhưng Trư lại quá không thích việc này.

Vốn là thủ lĩnh Bạch bộ, Trư luôn muốn để tộc nhân có thể sống tốt, việc đem tộc nhân đi trao đổi làm hắn rất mâu thuẫn, suy nghĩ như vậy của Trư ở thời đại này có thể coi như hiếm có.

Sau khi suy nghĩ xoắn xuýt một hồi lâu Trư mới lên tiếng:

“Viêm bộ lạc, tìm Thạch, mượn đồ ăn”

“Mượn? Viêm bộ lạc cũng đói! ”

Có âm thanh nghi ngờ vang lên, tuy rằng biết thủ lĩnh của mình cùng Thạch thủ lĩnh của Viêm bộ có quen biết, nhưng vốn cả hai bộ lạc cũng không hơn nhau là mấy, nên cũng chả biết Viêm bộ bản thân có đủ ăn hay không? Chứ nói gì tới vay mượn.

“Đi, đi xem”

Như đã quyết tâm Trư liền lập tức dẫn người tiến về Viêm bộ, chỉ mang theo ít trái cây dại ăn trên đường.

Trời về cuối thu đầu đông, cây cối cũng trở nên khô héo, lá cây rụng sạch làm khung cảnh trong rừng trở nên quang đãng sáng sủa hơn nhiều.

Bạch bộ lạc dưới sự dẫn dắt của Trư, mất gần một ngày đã đi tới dòng sông gần Viêm bộ.

“ Sắp tới Viêm bộ lạc, cẩn thận!”

Tuy rằng bản thân có quen biết với thủ lĩnh của Viêm bộ, nhưng dù sao ở thời gian này bộ lạc nào cũng rất cảnh giác nên dù sao cẩn thận một chút vẫn hơn.



“Thạch, Thạch ”

Một tiếng gọi vui mừng vang lên giữa khu rừng, thì ra là Trư may mắn gặp được Thạch đang chỉ huy nhóm người chặt củi trong rừng.

Nghe tiếng gọi tên mình, đang làm việc Thạch liền quay đầu lại hướng phát ra âm thanh.



“Trư, sao ngươi lại tới đây? ”

Thạch ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, vừa hỏi vừa tiến lại, cung tên cũng đã cầm trên tay.

Nghe cách nói chuyện có hơi lạ lùng cổ quái của Thạch, lại nhìn thấy món đồ kì lạ đang được Thạch cầm trên tay, Trư có vẻ hơi ngờ vực.

Nhưng vốn là nhờ vả mà đến, Trư cũng không dám quản quá nhiều.

Hai người tiến đến đặt tay vào vai đối phương xem như chào hỏi.

“ Có chuyện,.. gặp Vu, gặp ngươi”

Trư có vẻ hơi ấp úng trả lời câu hỏi của Thạch trước đó.

“Chuyện gì? ” có chút nghi ngờ, Thạch gặng hỏi.

“ Bạch bộ lạc đói, ta mượn đồ ăn.”

Lí nhí trả lời, có lẽ ngay cả Trư cũng thấy vấn đề này hết sức khó khăn, nhưng vì tộc nhân hắn vẫn phải liều một lần.

Sửng sốt khi nghe lời Trư nói, vốn đã muốn từ chối ngay lập tức vì ngay cả khi Viêm bộ đã có quá nhiều đồ ăn thì Thạch vẫn luôn vì ám ảnh ngày trước mà không yên tâm.

Nhưng chợt nhớ tới những điều Trần Huyền nói khi trước, làm Thạch hơi khựng lại rơi vào trầm tư.

Rồi như nghĩ tới điều gì, Thạch cười lớn, vỗ vào tay Trư.

“ Ha ha ha, về Viêm bộ, gặp Vu, gặp thủ lĩnh! ”

“Thủ lĩnh? Ai? Còn ngươi?”

Liên tục phát ra nghi vấn, Trư không hiểu tại sao vốn Thạch là người mạnh nhất bộ lạc mà tại sao thủ lĩnh Viêm bộ lại là người khác?

“ Thủ lĩnh Huyền, con ta ” chỉ trả lời đơn giản, Thạch quay về tiếp tục chặt củi.

“ Ngươi chờ, chặt gỗ xong ta dẫn ngươi về gặp Vu, gặp thủ lĩnh”

Nghe vậy, Trư liền chỉ huy người mình dẫn theo tiến lên trợ giúp.

Nhờ có thêm sự giúp đỡ, nên một lát sau đã đủ số lượng. Thạch liền sắp xếp củi vào đòn gánh, cho người gánh về bộ lạc.

Theo sau là Trư và đám người Bạch bộ vẻ mặt nghi hoặc theo sau.