Chương 11: Canh Thịt - Nấu Muối
Để mọi người đi chuẩn bị bữa tối, Trần Huyền riêng phần mình lấy một chiếc nồi gốm nhỏ, lại thêm chút thịt khô đem ra xắt vụn. Rửa sạch một củ tam thất nhỏ, xắt ra vài lát mỏng rồi cho tất cả vào nồi, thêm chút muối còn sót lại cũng như thêm nước.
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Huyền dùng da thú bịt kín miệng, sau đó bới ra một đống than nóng, cho nồi vào giữa rồi vun than tới ngang mép.
Trần Huyền muốn làm một nồi canh hầm để bồi dưỡng cho Vu và Thảo, với tác dụng thông, bổ huyết của tam thất thì để dùng trong trường hợp này là vừa vặn.
Một lát sau, đội bắt cá cũng trở về, đồ ăn cũng được nấu chín.
Nghe tin đám Trần Huyền gặp t·ai n·ạn, Thạch sốt sắng tới hỏi thăm tình hình của Trần Huyền, sau khi chắc chắn hắn không bị làm sao Thạch mới đi tới kiểm tra thương thế của Thảo cũng như tới xem sức khỏe của Vu.
Cả Viêm bộ tập trung đông đủ trong hang, tới lúc phân chia đồ ăn thì nồi canh hầm của Trần Huyền cũng vừa chín.
Cởi ra lớp da thú, một làn khói trắng sộc lên mang theo mùi hương thịt nồng đậm, xen trong đó là mùi thơm ngát của thảo mộc. Trong không gian kín, mùi thơm càng trở lên nồng nàn, tiếng ực ực nuốt nước bọt vang lên khắp hang động.
Vốn đang nhốn nháo phân chia cá nướng và canh cá, mọi người đều dừng lại, mắt nhìn đăm đăm vào chiếc nồi nhỏ đang b·ốc k·hói nghi ngút, tỏa ra thứ hương thơm mê người chưa từng được thấy.
Lấy ra 2 chiếc chén đã được chuẩn bị sẵn, Trần Huyền cẩn thận múc từng muôi canh ra bát, màu canh nâu vàng như hổ phách, váng mỡ nổi lên trên bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ dụ người.
Ánh mắt cả đám người cứ di chuyển theo chiếc muôi trong tay Trần Huyền, từ nồi ra chén, lại từ chén vào nồi, ánh mắt nhìn đăm đăm, nước dãi đã tràn ra khóe mép từ lúc nào không hay.
Đừng nói người khác, ngay cả Trần Huyền cũng đang vừa múc canh vừa nuốt nước bọt ừng ực. Từ khi xuyên tới thế giới này, hắn thề đây là lần đầu tiên hắn thèm ăn đến vậy.
Tuy nhiên, nồi canh nhỏ chỉ đủ cho 2 người được ưu tiên là Vu với Thảo, tới ngay cả Thạch, Trùng và Diệp đều không có phần. Tại muối đã dùng hết, Trần Huyền có muốn nấu thêm để chia cho mọi người cũng không được.
Đã có nồi gốm, Trần Huyền quyết định ngày mai sẽ đem mỏ muối ra tinh lọc. Trước mắt để đảm bảo sinh hoạt cho bộ lạc, sau là hắn muốn đem muối đi trao đổi với các bộ lạc khác. Thời đại này muối là đồng tiền mạnh, nó có thể đổi lấy bất cứ thứ gì, vậy nên muối chính là thứ không thể thiếu trong kế hoạch của Trần Huyền.
Quay trở lại, sau khi múc canh ra chén Trần Huyền bưng tới cho Vu đang nghỉ ngơi trong tận cùng của hang. Nhận lấy bát canh thơm nức, cổ họng Vu cũng không tìm được mà giật giật nhúc nhích.
Nhấp một ngụm nhỏ, mặt Vu nhăn nhúm lại, vị đắng của tam thất lan khắp khoang miệng khiến lão muốn nhổ ra, nhưng tiếc vì thịt và muối rất quý nên lão cũng cố mà nuốt xuống. Bỗng gương mặt Vu giãn dần ra, đôi mắt híp lại như đang hưởng thụ. Sau cơn đắng lão cảm thấy một vị ngọt dịu, thanh mát đọng lại trong cuống họng, một vị thanh mát dễ chịu mà lão chưa từng thử qua.
Sự ấm áp của chén canh nóng làm Vu dần trở lên tỉnh táo hơn, cơn mệt mỏi cũng dường như không còn nghiêm trọng như trước. Dường như lão cảm thấy mình dần yêu thích cái vị đăng đắng lại thanh ngọt này. Uống hết chén canh, Vu quay sang hỏi Trần Huyền về loại củ mà hắn mới dùng.
“Tam thất, Thần dạy, bộ lạc khỏe mạnh” vừa nói Trần Huyền vừa chắp hai tay lên trán, ngửa đầu lên trời như thể đang tỏ lòng thành kính.
“Tam thất” phát âm ra từ ngữ lạ lùng trúc trắc, Vu cầm lấy cái củ đen đúa trong tay Trần Huyền, ngắm nghía một lúc lão liền đem củ cầm trên tay đặt lên phiến đá cao rồi bắt đầu lầm bầm tỉ tê gì đấy.
Thấy lão không để ý tới mình, Trần Huyền bưng chén canh còn lại ra phía ngoài. Thảo lúc này cũng đã tỉnh lại sau nghi lễ của Vu, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn nhìn thấy Trần Huyền đi tới Thảo liền cố gắng bò dậy để tạ ơn.
“Nằm im!”
Trần Huyền quát khẽ, hắn đi tới ngồi bên cạnh đưa chén canh cho Thảo. Lần này biểu hiện của Thảo cũng không khác Vu lúc trước là mấy. Làm cho đám người đang ăn uống khí thế cũng dường như cảm thấy mĩ vị trong tay dường như cũng không còn hấp dẫn như vậy.
Ăn uống xong, đám người tản mát về chỗ của mình, nhóm phụ nữ mang dây leo ra sửa chữa lại chuẩn bị cho ngày mai, nhóm còn lại thì cũng lăn ra ngủ ngổn ngang trong hang.
Tầm này chắc cũng chỉ tầm 7-8h tối, nhưng ở thế giới không có điện, không có internet thế này thì trừ đi ngủ hay đi lao động duy trì nòi giống ra thì mọi người cũng chả có việc gì khác để làm.
Vốn thói quen thức khuya dậy sớm, Trần Huyền biểu thị hắn không thể nào có thể lăn ra ngủ tầm giờ này được, hắn nghĩ có lẽ từ mai sẽ kiếm việc cho mọi người làm. Bỏ phí buổi tối như thế này với bản thân Trần Huyền là quá lãng phí.
Lấy một bình nước lạnh cũng như vài miếng da thú mềm nhất, Trần Huyền biết đêm nay có thể Thảo sẽ sốt cao, trải qua cơn sốt này thì hắn mới có thể an tâm về Thảo được. Vì thế đêm nay Trần Huyền xác định sẽ thức canh chăm sóc Thảo, hắn cũng không yên tâm giao việc này cho người khác. Dù sao Trần Huyền cũng muốn tranh thủ thời gian để ôn lại kế hoạch hắn đã vạch ra trước đó.
Một đêm qua đi, ánh sáng lại bắt đầu một ngày mới. Phải thay nước hạ nhiệt cho Thảo cả đêm làm hiện tại Trần Huyền cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Xắt vài miếng tam thất pha với nước nóng vừa đun, Trần Huyền bưng chén vừa thổi vừa nhấp từng ngụm nhỏ. Hơi nóng lẫn vị đắng dần làm Trần Huyền tỉnh táo hơn giữa không khí đã bắt đầu se lạnh vào buổi sáng sớm.
Đi loanh quanh khu vực trước cửa hang, Trần Huyền quan sát quy hoạch từng khu vực cho từng công việc trong đầu. Khi đã có tính toán đại khái trong đầu thì hắn cũng nghe thấy tiếng gọi về ăn sáng.
Bữa sáng đơn giản gồm canh cá và cá nướng giống như mọi khi, mọi người nhanh chóng ăn uống để còn chuẩn bị làm việc.
Để mọi người tiếp tục ra bờ sông, Trần Huyền chỉ giữ lại vài người để hắn chỉ cách lọc cũng như nấu muối. Viêm bộ thật sự thiếu người nghiêm trọng, nhiều việc Trần Huyền muốn làm nhưng thực sự không thể kiếm đủ nhân lực, làm rất nhiều kế hoạch của hắn bị ngâm nước nóng.
Nhưng chỉ cần làm ra muối, Trần Huyền có thể tính toán rất nhiều cách, vấn đề nhân khẩu cũng như nguồn lao động cũng sẽ được giải quyết. Rất nhiều vấn đề cũng sẽ không còn là vấn đề.
Người được Trần Huyền sai đi nhặt cát sỏi cũng đã trở về mang theo cát sỏi đủ kích cỡ, than cũng đã được chuẩn bị xong. Trần Huyền lấy một chiếc nồi lớn nhất, cẩn thận khoét một lỗ nhỏ dưới đáy lấy lông thú đã được chuẩn bị trước đó lót xuống dưới cùng, thêm một lớp than lên trên rồi lần lượt là cát, sỏi nhỏ, sỏi lớn.
Đem mỏ muối đã được nghiền nát hòa với nước, sau khi tan đều thì đem đổ vào nồi lọc. Nước muối mỏ đục ngầu trải qua nhiều lớp trong nồi lọc, khi chảy ra nước đã trở nên trong vắt. Trần Huyền thử chấm ngón tay nếm thử thì thấy vị mặn đã thuần hơn rất nhiều, không còn vị đắng chát nữa mà chỉ còn vị mặn thuần túy.
Thấy nước muối đã đủ điều kiện, Trần Huyền bắc nồi nước muối lên bếp lửa, dùng que gỗ quấy đều. Nước trong nồi dần bốc hơi hết, để lại từng mảng từng mảng bột trắng bám vào thành nồi. Trần Huyền cậy từng tảng muối bám vào thành nồi cho vào nồi đá nghiền thành bột mịn.
Sau bao công sức, cuối cùng Trần Huyền cũng thu được một bình gốm đầy muối tinh luyện đủ cho bộ lạc dùng một thời gian.
Sau khi làm mẫu một lần, Trần Huyền liền giao việc cho tộc nhân. Đem theo bình muối vào hang, Trần Huyền giờ mới nắm vững cơ sở để bộ lạc có thể sống yên ổn qua mùa đông, thậm chí mùa đông năm nay còn có thể sẽ trở thành cơ hội để Viêm bộ trở mình vươn lên.
Chỉ cần mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch, Trần Huyền khẳng định Viêm bộ sẽ phát triển gấp đôi so với hiện tại.
Cho tới bây giờ, Trần Huyền càng ngày càng chắc chắn về tính khả thi này.