Chương 105: Độc Giác Thú
Mảnh đồng cỏ bao la được vây quanh bởi rừng cây cùng những dãy núi cao ngất. Muốn vào tới bên trong đều phải đi qua những khe núi tương tự như nơi Viêm bộ mới đi qua.
Chủ yếu là diện tích tại đây quá rộng lớn cho nên cũng không ai biết chính xác có bao nhiêu lối dẫn vào. Đám thú sinh sống trong khu rừng hàng năm cứ sau khi tuyết tan sẽ đều đến đây để kiếm ăn, có lẽ điều này đã hình thành bản năng sinh tồn của chúng. Nhưng việc đàn thú tập trung tại đây có một nguyên nhân quan trọng hơn, chính là tròn một tháng sau khi huyết nguyệt kết thúc, từ trong dãy Trường Thiên sẽ xuất hiện một con suối không thể truy rõ ngọn nguồn chảy ra.
Gọi là suối chứ thực ra nó chỉ là một khe nước nhỏ rỉ ra từ kẽ đá, nguồn nước này mang một năng lượng kì lạ có thể giúp đám dã thú dễ dàng tiến hoá th·ành h·ung thú. Đây dường như cũng là nguyên nhân chính dẫn tới bầu không khí có chút vi diệu tại đây. Có lẽ đến khi nước suối bắt đầu chảy, sự tàn khốc của tự nhiên mới có thể chính thức lộ diện.
Vốn Trần Huyền chưa từng tham gia chuyến săn thế này, nên hắn lúc này cũng không thực sự biết làm gì. Thành ra việc sắp xếp được giao cho Trư, dù sao cũng từng làm thủ lĩnh một bộ lạc, việc sắp xếp đội săn đối với Trư hoàn toàn nằm trong khả năng. Còn đám Dũng sĩ kia, thôi! Bọn hắn không gây chuyện thì Trần Huyền đã cảm tạ trời đất rồi.
Dưới sự quan sát của Trư, đám người nhanh chóng tìm được một khu vực khá kín đáo nằm cạnh hẻm núi. Vị trí này có một phần vách đá bị hõm vào tạo thành một hình dạng nửa hang động, khoảng không bên trong khá rộng rãi đủ để sắp xếp hết số người cũng như đồ đạc mang theo của Viêm bộ.
Sau khi dỡ hết v·ũ k·hí cũng như đồ ăn xuống, những chiếc xe kéo rảnh rỗi được kéo ra ngoài sắp xếp thành một hàng, đám người cũng chặt thêm cây để dựng lên một rào chắn đơn giản.
Trong khi chờ chuẩn bị đồ ăn, Trần Huyền dẫn theo Trư cùng Trùng và Tráng, bốn người tiến ra ngoài để nghiên cứu thêm tình hình cũng như lên kế hoạch để chuẩn bị cho lần đi săn chuẩn bị diễn ra. Mấy Dũng sĩ cùng nhóm người còn lại thì thu dọn xung quanh cũng như chuẩn bị cho bữa ăn.
Theo như lời ba người nói thì việc đầu tiên là phải tìm thấy thú một sừng. Có thể bắt được nó thì coi như chuyến đi đã thành công một nửa, tuy nhiên việc này cũng không phải dễ dàng gì.
Nghe ba người có vẻ còn chút không yên, Trần Huyền liền trấn an đám người. Đơn giản bởi chỉ cần đám quả chua kia thực sự có thể thu hút đám thú, với đám cung nỏ tầm xa kia thì dù chúng có chạy nhanh đến mấy cũng chẳng thể nào thoát được.
Thấy Trần Huyền nói có lý, cả ba cũng không còn vẻ trầm trọng như trước nữa. Buổi lễ năm nay có lẽ Viêm bộ sẽ thức tỉnh số lớn dũng sĩ, có nguồn sức mạnh này Viêm bộ cũng sẽ trở thành một thế lực không còn ai dám khinh thường.
Từ trong bụi cây nhìn ra, Trần Huyền có thể rõ ràng nhìn thấy đám thú đang tập trung thành từng đàn lớn. Chỉ chưa đầy một tháng, những thân thể gầy còm kia đã chuyển mình trở nên béo tốt. Không khó để nhìn thấy đám thú ăn thịt cũng đang nằm rạp phía xa xa quan sát. Nếu quan sát kĩ, có thể thấy tuy đám thú phân bố khá rải rác nhưng dù làm gì thì đầu của bọn chúng vẫn luôn hướng về một phía. Không quá khó để đoán ra nơi bọn chúng hướng về chính là nơi nguồn suối kia.
"Trư này! Nguồn nước kia thực sự có tác dụng như thế à?" Trần Huyền không nhịn được thắc mắc.
"Thực sự thế nào thì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng năm nào đám thú cũng sẽ tập trung tại đó. Cũng có nhiều lần sau khi uống nước chúng sẽ trực tiếp tiến hoá ngay tại chỗ. Bởi thế nơi nguồn suối chảy ra năm nào cũng là nơi đám thú phát cuồng lên. Đám thú cắn xé nhau c·hết nhiều, có lúc đám thú ăn thịt không tha đi hết, những bộ lạc yếu không săn đủ có khi còn được hưởng chút lợi lộc bị bỏ sót lại." Trư giải đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi đồng cỏ.
"Vậy sao? Viêm bộ cùng Bạch bộ lúc trước chắc cũng không ít lần nhặt nhạnh như vậy nhỉ?" Trần Huyền trêu chọc.
Tuy biết đây chỉ là câu nói đùa của Thủ lĩnh nhưng hai người Trư và Trùng đều đỏ lựng cả mặt lên. Bởi thực sự việc đi nhặt đồ ăn thừa cũng chẳng vẻ vang gì đối với một dũng sĩ, mặc dù việc này mang lại nguồn thức ăn đáng kể cho bộ lạc.
"Haha, không sao, đó là chuyện đã qua, Viêm bộ giờ hoàn toàn đủ khả năng để tự lực rồi."
Đang nói, đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì, Trần Huyền giọng có chút cấp bách.
"Này! Nếu nguồi suối đã có thể giúp đám thú kia tiến hoá, vậy nó có tác dụng với con người không?" Trần Huyền ánh mắt mong đợi nhìn về phía ba người.
Trư và Trùng nhìn nhau có chút ngơ ngác, cả hai thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tráng đứng bên cạnh như suy nghĩ điều gì rồi nhìn Trần Huyền trả lời.
"Thủ lĩnh, ta từng một lần nghe Vu Muối nói rằng nguồi suối tuy có tác dụng với đám thú, nhưng với con người thì không những vô dụng, ngược lại còn có hại. Nhưng đối với đám thú tiến hoá từ nguồn suối thì tinh huyết của chúng lại có tác dụng tốt hơn so với những hung thú tiến hoá tự nhiên. Ta chỉ nghe lỏm được như thế, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ."
Trần Huyền có chút trầm ngâm. Nếu thật như lời Tráng nói thì nguồn suối này quả thực có chút thú vị, càng ngày hắn càng cảm thấy trên thế giới này tồn tại thứ sức mạnh mà khoa học khó có thể lí giải. Máu thèm nghiên cứu của Trần Huyền không biết từ bao giờ lại trở nên rục rịch, xao động.
Cả đám còn đang mải nói chuyện, bỗng một đám thân ảnh lướt qua khiến bốn người sững lại.
Đám thân ảnh kia như không phát hiện ra đám Trần Huyền mà dừng lại cách đó không xa. Sau khi ngoảnh đầu quan sát bốn phía, thấy không có vấn đề gì thì liền an tâm cúi đầu xuống gặm cỏ.
Bốn người trong lùm cây lúc này đã chia làm hai biểu cảm khác nhau. Trong khi ba người Trư, Trùng và Tráng thì ánh mắt nóng rực như phát sáng thì Trần Huyền lúc này đã trợn mắt há hốc mồm.
" Di..Dire, Direhorse, con mẹ nó! Thực sự là Direhorse...." Trần Huyền có chút lắp bắp.
Ba người bên cạnh có chút khó hiểu quay qua. Biết mình phản ứng có chút thái quá, Trần Huyền liền trấn tĩnh lại mà giải thích qua loa cho qua chuyện.
Cũng không trách Trần Huyền phản ứng như thế, thực sự bởi đám thân ảnh trước mắt trừ vài đặc điểm có chút khác thì chúng hoàn toàn khớp với một loài ngựa trong phim viễn tưởng Trần Huyền xem kiếp trước. Thậm chí ngay khi nhìn thấy đám thú này, trong đầu Trần Huyền thực sự nảy ra một suy nghĩ đó là nơi đây có phải Pandora hay không?
Thân hình thon dài, sáu chân, đuôi cụt, ngoài thân được bọc một lớp vảy cứng, bờm lông được thay bằng một lớp sừng kéo dài từ cổ lên tới đỉnh đầu, phần trên nhô ra kéo dài như mũi đao. Hai bên cổ ẩn hiện thứ như mang cá đang không ngừng phập phồng. Trừ cái đầu lớn chứ không thon nhỏ như direhorse thì về cơ bản chúng hoàn toàn như đúc ra từ một khuôn. Với cấu tạo cơ thể như thế, hoàn toàn có thể dễ dàng tưởng tượng tốc độ của chúng nhanh cỡ nào, nếu có thể thuần hoá được thì đó sao không phải sự trợ giúp vượt bậc cho Viêm bộ hiện tại cơ chứ.
Càng nghĩ Trần Huyền càng trở nên kích động, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, hơi thở bất giác gấp gáp. Có lẽ chìm trong suy nghĩ quá sâu, Trần Huyền bản năng bước tiến về phía trước để quan sát kĩ hơn.
"Rắc!!"
Tiếng cành cây khô bị dẫm lên bất ngờ đánh động tới lũ ngựa, cả đàn mấy chục con đang ăn cỏ bỗng chốc ngẩng phắt đầu dậy, hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng động.
Nhìn thấy Trần Huyền đang đứng sững như tượng, cả đám ngựa không có dấu hiệu bỗng trực tiếp tản ra chạy tứ tán, nhìn tốc độ này Trần Huyền cũng chỉ biết tặc lưỡi, càng nhìn càng thèm muốn.