Nguyện Cho Nguyệt Quang Soi Đường Quân Tử

Chương 10




"Hắn nói, người trong lòng hắn là cô." Lâm Tĩnh Di nâng tay lên lau nước mắt, dịu dàng nói: "Chúng ta đã định hôn từ khi tám tuổi, bạn hữu thường trêu chọc gọi ta là Tiêu phu nhân. Khi biết Tiêu gia gặp nạn, ta lo lắng đến mức ngất đi, muốn vào cung cầu xin Thái hậu nương nương tha cho Tiêu Duyệt. Phụ thân nhốt ta ở nhà, hai năm sau mới dám nói cho ta biết rằng Tiêu Duyệt vẫn còn sống."

Nói đến đây, nàng khóc càng dữ dội, ta lặng lẽ đưa khăn tay cho nàng.

Lâm Tĩnh Di cảm ơn ta, sau khi bình tĩnh lại, nàng nói: "Chuyện từ hôn, ta không đồng ý. Đường đời của hắn còn rất dài, Tiêu Duyệt trải qua tai ương, trong lòng có hoài bão lớn, chí hướng rộng lớn, sau này nhất định sẽ trở thành vị quan tài năng, đứng đầu triều đình. Thê tử của hắn cần phải là người có thể giúp hắn giữ vững nội trạch, đưa ra mưu kế. Nếu hắn từ hôn với ta, cưới cô, thì phụ thân ta sẽ là người đầu tiên không giúp đỡ hắn,và trong kinh thành này hầu hết các quan quyền đều sẽ không ủng hộ hắn."

Nghe xong những lời này, ta suy nghĩ rồi nói: "Không sợ Lâm cô nương cười, thật ra ta đã từng thích Tiêu Duyệt trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng khi biết hắn đã có hôn ước, ta đã dập tắt tâm tư ấy. Tiêu Duyệt bên ngoài trông bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mang nhiều vết thương sâu kín. Nếu sau này hai người thành thân, mong cô sẽ thương yêu hắn nhiều hơn. Thực ra, hắn rất sợ bóng tối và đau đớn."

Lâm Tĩnh Di nhìn ta, nước mắt rưng rưng.

11

Trong cung xảy ra đại sự!

Sau khi thi Điện, Tiêu Duyệt được đề danh là Trạng nguyên, lập tức bại lộ thân phận. Hắn kháng cáo trước Hoàng thượng rằng Quốc cữu Tôn Liên Thắng âm mưu phản loạn, nhưng lại đổ tội lớn này lên đầu gia tộc Tiêu gia, khiến cả Tiêu gia bị tru di, Tiêu quý phi bị giam vào lãnh cung!

Việc này liên lụy đến Hoàng hậu, Thái tử, cả gia tộc Quốc cữu, làm kinh động triều đình!

Hoàng thượng nổi giận lôi đình, ra lệnh ba ty cùng thẩm tra kỹ càng!

Còn Tiêu Duyệt bị giam lỏng trong cung.

Ai ngờ trong cung lại truyền ra tin đồn phế Thái tử.

Thái tử không giữ nổi bình tĩnh, đến ngày thứ ba sau sự việc, lại dám dẫn binh xông vào cung!

Khi tin này truyền đến tai ta, ta đã cưỡi ngựa theo Tiêu Dự xông vào cung rồi.

Tiêu Dự mặc giáp bạc, nhẹ giọng nói với ta: "Ta sợ A Duyệt gặp chuyện, nên đưa nàng theo."

Ta nghiến răng đáp: "Hắn tuyệt đối không sao đâu."

Tiêu Dự đã chịu đựng bao nhiêu năm bên cạnh Thái tử, chỉ vì cú đánh chí mạng này!

Lâm Quốc công dẫn năm nghìn binh lính, quyết liệt đối đầu với quân phản loạn để cứu giá!

Ta đi nhanh hơn mọi người, theo phương hướng Tiêu Dự đã chỉ, xông vào hoàng cung.

Khi ta đến Trùng Hoa điện, thấy Tiêu Duyệt toàn thân đẫm máu, lưng dựa vào một cột trụ.

"Tiêu Duyệt!" Ta lao tới, vung một đao c.h.é.m kẻ địch đang tiến về phía hắn.

Tiêu Duyệt ngẩng đầu nhìn ta, sức cùng lực kiệt ngồi phịch xuống đất.

Ta kiểm tra một lượt, chỉ thấy trên cánh tay hắn có một vết thương, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Nguyên Tiểu Đao." Tiêu Duyệt tựa vào vai ta, thở dài một hơi: "Lúc này nàng vào cung, có biết nếu Thái tử thắng, chúng ta sẽ cùng c.h.ế.t không?"

"Không c.h.ế.t được đâu." Ta lột áo giáp từ kẻ địch, mặc lên mình, hỏi rõ chỗ Thái tử ở, rồi cầm đao bước đi.

Lâm Tĩnh Di nói đúng, có lẽ sau này Tiêu Duyệt cần một thê tử xuất thân cao quý, tinh thông lễ nghi.



Nhưng trên đường chạy trốn, chính ta mới là người bảo vệ hắn.

Quân phản loạn dấy lên, ta cầm đao, cũng có thể g.i.ế.c ngàn người, đoạt thủ cấp Thái tử!

Sư phụ ta là đao khách Nguyên Hồng Túy của đại mạc, từng một đao một ngựa phá tan sào huyệt của bọn sơn tặc bắt cóc nữ nhân và trẻ con.

Khi ta mười tuổi, đã tự tay trừng trị kẻ trộm cắp bạo ngược.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Chúng ta là người giang hồ, tuy không hiểu văn chương, nhưng trong lòng lại có nghĩa khí.

Các hiệp khách trong sách truyện cứu nhân độ thế, thường dùng kiếm.

Nhưng thực ra, đao mới là vũ khí sắc bén để g.i.ế.c người!

Thái tử đang trấn giữ Minh Đức điện, khống chế Hoàng thượng.

Ta từ xa nhìn thấy những vệ binh đứng canh cửa, trong lòng nghĩ, sư phụ, hôm nay con phải làm nên chuyện lớn rồi!

Ta dựa vào bức tường lạnh lẽo, vuốt đao, điều tức.

Ta năm tuổi đã cầm đao, đến nay đã mười ba năm.

"Sư phụ, người học đao để làm gì?"

"Để trảm tận mọi điều bất công trên thế gian."

"Sư phụ, chiêu đao pháp của chúng ta gọi là gì?"

"Tam thiên lý."

"À, cái tên này thật kỳ quái."

Ta gõ nhẹ lên thân đao, phát ra tiếng kêu đanh thép.

Sư phụ từng nói, nếu ta khổ công luyện đao, chắc chắn sẽ trở thành đao khách xếp vào hàng ba của giang hồ.

Hôm nay, ta phải xem, giới hạn của ta đến đâu!

Một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một đao có thể địch bách vạn binh.

Ta cầm đao, bước ra ngoài.

Sư phụ, ta tuyệt đối không làm người giang hồ mất mặt!

Khi ta xông vào Minh Đức điện, trước mắt là những đôi mắt đầy sợ hãi.

Máu tươi nhuộm đỏ đôi mắt ta, thanh đao trong tay tỏa ra hơi nóng.

Ta đặt đao lên cổ Thái tử, cất giọng thưa với Hoàng thượng: "Kẻ vô danh trong giang hồ, theo lời mời của Tiêu Duyệt công tử đến đây để cứu giá!"

Ta áp giải Thái tử ra ngoài điện, truyền âm bằng nội lực: "Các ngươi mau mau quy hàng! Thái tử tạo phản, tội không thể tha, đã bị Tiêu Duyệt công tử bắt sống!"