Nguy Tình Hắc Đạo

Chương 2




"Tình yêu khiến con người ta trầm luân, khiến con người ta trở nên tàn nhẫn, điên cuồng. Sinh mệnh của ai là khách qua đường với ai? Sinh mệnh của ai là chuyển luân với ai? Kiếp trước trần thế, kiếp này gió thoảng, linh hồn đã đau thương đến vô cùng vô tận. Nhìn nhau, chỉ còn lại sự tin tưởng. Yêu, tựa như trên núi cao giữa biển mây, cách thiên đường có gần không? Từng chút một bước đến thiên đường, anh mới có thể nhận ra, thì ra yêu, cũng là muốn bẻ gãy đôi cánh của em, để em không bao giờ còn sức lực bay đi nữa."

Tiêu Vy Vy đẩy cặp kính râm lên trên đầu, hoàn toàn không hề che dấu đáy mắt xinh đẹp đang tràn ngập lửa giận, cô quay đầu sang nhìn Lưu Ngạn Đình, sau đó nói:

"Hay là cậu về trước đi, mình còn có việc không thể đi cùng cậu được?"

Lưu Ngạn Đình cũng liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa người vào thân xe kia, trong mắt cô lóe ra một tia phức tạp, sau đó lập tức gật đầu nói với Tiêu Vy Vy:

"Có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình!"

"Ừ!" Tiêu Vy Vy gật đầu, đợi cho Lưu Ngạn Đình quay bước rời đi, lúc này cô mới nhếch môi đi về phía người đàn ông kia.

Từng bước chân xinh đẹp của Tiêu Vy Vy dần dần tiến lại gần người đàn ông, tiếng dày cao gót rơi trên mặt đất đều gõ vào tai hắn từng chút một, khiến đôi mắt như loài chim ưng hơi híp lại, thu hết từng đường cong lả lướt đang chuyển động kia.

Tiêu Vy Vy tiến lại, khóe môi hơi nâng lên nụ cười lẳng lơ, dán cả cơ thể lên người hắn, bàn tay dán trên lồng ngực hắn khẽ vuốt ve, đôi môi anh đào khẽ thì thầm bên tai hắn giống như đang câu dẫn.

"Lỗi, anh đúng là không biết tuân thủ cam kết."

Trương Lỗi bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, một giây sau, hắn lập tức áp đảo cô ở dưới thân, khiến lưng cô dán sát vào đuôi xe, thân hình cao lớn của hắn áp xuống, từ trên cao dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô.

Giờ này khắc này, Trương Lỗi như vị thần từ trời giáng xuống, thân hình cao ngất cùng bộ âu phục sắc trầm càng thêm anh tuấn, cao lớn. Từ cái cằm cương nghị cũng toát lên khí chất vương giả, đôi đồng tử lạnh băng, sâu trong đáy mắt bình tĩnh của hắn cũng không thể đọc ra được suy nghĩ gì.

Tiêu Vy Vy cảm thấy áp lực, lồng ngực không khỏi đập dồn dập, nhưng ánh mắt kiều diễm vẫn lả lướt nhìn vào gương mặt cương nghị của hắn.

"Sao vậy? Nhớ em sao?"

Trương Lỗi nhếch đôi môi mỏng tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, ánh mắt thâm thúy nhìn Tiêu Vy Vy, bàn tay không thành thật để hai bên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, tà mị nói, "Hình như bảo bối không vui khi nhìn thấy anh thì phải?"

Thật ra bây giờ cô rất muốn chỉ tay vào mặt hắn và nói là: Trong thỏa thuận của chúng ta, tôi cũng đã nói rõ điều kiện, anh không được xuất hiện công khai bên cạnh tôi, không được đến tìm gặp tôi ở nơi làm việc, không được công khai chuyện chúng ta đã kết hôn, tất cả những điều đó anh đều phải tuân thủ, nhưng bây giờ thì sao? Muốn phá vỡ thỏa thuận? Tôi vui mới là lạ!

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng cô lại không dám nói ra!

Vì thế Tiêu Vy Vy chỉ có thể cười vui vẻ, nhón nhẹ chân lên, đôi môi bóng loáng gợi cảm quyến rũ hướng lên đôi môi mỏng của Trương Lỗi hôn một chút, mỉm cười ngọt ngào và nói: "Làm sao có thể đây, ông xã đến đây tìm em, làm sao lại không vui được!"

"Ồ?" Trương Lỗi chau mày nhẹ, ánh mắt nghĩ ngợi sâu xa, "Vậy có phải em nên báo đáp anh một chút hay không?"

Tiêu Vy Vy nghe tim mình “đập” thình thịch, nghĩ thầm: Người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ sao?

Nâng môi mỉm cười, Tiêu Vy Vy vô tội chớp mắt, giọng nói ái muội rơi bên tai hắn: "Em nên báo đáp anh như thế nào đây? Hay là ở trên giường báo đáp anh được hay không?"

Cùng lúc khi nói ra câu đó, bàn tay cô cũng không thành thật từ trên khuôn ngực rắn chắc của hắn từ từ trượt xuống dưới, đến khi bàn tay dừng ở vùng bụng săn chắc của hắn, cô mới chậm rãi dừng lại, ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn hắn, ngón tay cũng tùy ý vuốt ve, trêu chọc.

"Yêu tinh..." Đáy mắt Trương Lỗi đột nhiên trở nên u tối, hắn lập tức cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vy Vy, cái lưỡi nhanh chóng tiến sâu vào môi của cô, ngay sau đó liền đẩy sâu vào trong khoang miệng như muốn điều khiển tất cả các dây thần kinh.

Trương Lỗi di chuyển lưỡi của mình quấn quýt, rượt đuổi lưỡi của Tiêu Vy Vy, nụ hôn nóng bỏng triền miên như muốn cùng nhau nhảy múa.

Bởi vì hơn ba năm nay hắn đã dạy dỗ cơ thể cô không ít, nên hiện giờ cơ thể của Tiêu Vy Vy rất nhạy cảm với sự đụng chạm của hắn.

Nhưng thời điểm này, hai người như đang đùa với lửa, như thể có những đám mây mù và làn hơi nóng bỏng ở hầm để xe...

Trương Lỗi đột nhiên di chuyển cánh tay vòng qua eo của Tiêu Vy Vy, cô giật mình khẽ kêu nhẹ một tiếng, đôi mắt sâu dần dần trở nên nóng bỏng.

Tiêu Vy Vy đột nhiên cảm thấy bụng mình đang ở trên vùng tình dục nam tính, nhịp tim tăng tốc nhanh đến mức không kiểm soát được...

Cô thở gấp, hơi cọ mình đẩy hắn ra, lúc này đáy mắt đang mê loạn của hắn đột nhiên sắc bén nhìn cô, dục vọng vừa mới dương cung lại bị cô phá hỏng, tầm tình có chút không tốt.

Tiêu Vy Vy chột dạ, nhưng vẫn hờn dỗi nói, "Có thể về nhà hay không? Nói này là nơi làm việc của người ta, nếu như bị bắt gặp, người ta nhất định sẽ không còn mặt mũi để đi làm đâu."

Ở trong bóng đêm, rất dễ làm mê say lòng người. Vào buổi tối yên ắng này lại khiến đôi nam nữ đang dính sát nhau trên chiếc xe đua kia cảm thấy trầm luân.

Trương Lỗi biết cô có ý gì, đây là công ty của cô, nếu như cô bị bắt gặp như vậy thì ngày mai trên báo đài nhất định sẽ xuất hiện scandal, hơn nữa cô lại là ngôi sao lớn, một chuyện tuy nhỏ nhưng cũng sẽ trở nên kinh động đến tất cả mọi người.

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, thu lại dục vọng trong đáy mắt, hơi nhếch miệng, ghé sát bên tai cô tà mị nói, "Đêm nay nhất định sẽ khiến em không thể xuống được giường..."

Tiêu Vy Vy cảm thấy cả người giống như bị thiêu đốt, mặt cũng đỏ hơn dưới câu nói trắng trợn của hắn... Cô vội vàng nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, miệng không quên trách móc, "Lưu manh..."

Nhưng dường như hắn còn không biết xấu hổ, nâng người cô đứng dậy, trước khi để cô ngồi vào trong ghế phụ của xe, còn không quên để lại một câu, "Không phải em yêu nhất anh lưu manh như vậy hay sao?"

Khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Vy Vy vẫn chưa hoàn toàn mất đi, bây giờ lại "đùng" một cái đỏ hơn, Trương Lỗi đúng là loại người mặt dày đến không tưởng, nhưng hắn nói không sai, cô lại cảm thấy sự lưu manh của hắn khiến cô vô cùng kích thích.

Tiêu Vy Vy ai oán trừng mắt nhìn Trương Lỗi đang bình thản vòng qua sau xe đi vào bên ghế lái, nhìn vẻ mặt bình tĩnh giống như lúc nãy không hề xảy ra chuyện gì của hắn, cô không khỏi mắng thầm, "Đồ không biết xấu hổ."