Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn - Chương 74: Long Kỵ Sĩ (1)




Không phải ngươi rất thích sinh con sao?



Không phải năng lực sinh sản của ngươi rất mạnh sao?



Ta muốn xem ngươi có thể sinh ra bao nhiêu người.



Ngụy Quân càng nghĩ càng giận.



Nhưng nếu Cơ Soái đã không muốn giết bọn họ thì ở lại Cơ gia cũng không có ý nghĩa gì nữa.



Ngụy Quân mở miệng cáo từ.



Cơ Soái cũng không có lưu khách.



Ngay lúc này, Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên nói một câu: "Cơ Soái, việc Cơ công tử chết có thể do bị oan uổng, có lẽ chuyện này có nội tình khác."



Cơ Soái im lặng trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Quan trọng là thế nhân sẽ nghĩ rằng tại sao việc hôm nay ra?"



Bạch Khuynh Tâm khẽ thở dài một tiếng: "Thế nhân sẽ cho rằng Cơ công tử đùa giỡn phu nhân của Dương Tam Lang."



"Cho nên, Đãng Thiên phải chết."



"Nhưng mà sự thật không quan trọng sao?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.



Nàng vẫn luôn cho rằng sự thật là trọng yếu nhất.



Cơ Soái nói: "Sự thật không quan trọng, quan trọng chính là việc đùa giỡn vợ góa liệt sĩ này không thể bỏ qua. Sau khi Đãng Thiên chết thì về sau cũng không còn ai dám coi trời bằng vung nữa, điều này rất quan trọng."



Bạch Khuynh Tâm hơi thất thần đi theo Ngụy Quân ra khỏi từ đường của Cơ gia.



Ngụy Quân phát hiện Bạch Khuynh Tâm hơi là lạ.



Hắn cũng tỏ ra là đã hiểu.



Thần thám mà.



Người luôn luôn coi việc theo đuổi sự thật là nhiệm vụ của mình.



Kha đồng học, Địch đại nhân, Phúc thân sĩ, Tống đề hình. . . đều là dạng ngươi như thế này.



Vì điều tra rõ sự thật thì họ sẵn sàng tra bất cứ ai, cho dù sự thật không phải là điều bọn họ mong muốn, cho dù sau khi công khai sự thật thì còn không bằng việc không công khai.



Thì bọn họ vẫn muốn theo đuổi sự thật.



Thần thám chính là loại người này.



Hiện tại việc Cơ Soái nói với Bạch Khuynh Tâm rằng sự thật không quan trọng thì hiển nhiên đã khiến thế giới quan của Bạch Khuynh Tâm tan vỡ.



Ngụy Quân suy nghĩ một lát rồi quyết định an ủi một chút.



Tiểu thư này đã bị mù rồi, bây giờ vì những lời nói này mà hoài nghi nhân sinh nữa thì cũng không khỏi quá thê thảm nha.







"Bạch đại nhân đang suy nghĩ những lời nói của Cơ Soái sao?" Ngụy Quân hỏi.



Bạch Khuynh Tâm gật đầu: "Ngụy đại nhân, ngươi cũng cảm thấy sự thật không quan trọng sao?"



"Tất nhiên không phải, sự thật là sự thật, sẽ không bị thay đổi bởi bất cứ ai, vậy nên nó rất quan trọng."



Ngụy Quân nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.



Bạch Khuynh Tâm cũng là một người cực kì thông minh, trực tiếp hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ngụy Quận.



"Ngụy đại nhân, ngươi còn có có chuyện muốn nói sao?"



"Bạch đại nhân quả nhiên rất thông minh." Ngụy Quân thuận miệng tán thưởng một câu, sau đó bắt đầu nói: "Sự thật rất quan trọng, nhưng việc đùa giỡn vợ góa liệt sĩ thì không thể tha cũng rất quan trọng."



Dừng một chút, Ngụy Quân nói tiếp: "Theo ta thấy thì việc sau quan trọng hơn."



"Nếu Cơ Đãng Thiên kia chết oan thì làm sao bây giờ?" Bạch Khuynh Tâm nói: "Ta có thể cảm giác được trêи người Cơ Đãng Thiên có bí mật."



Tại phương diện này thì Bạch Khuynh Tâm là chuyên gia.



Nàng nói có bí mật thì chắc chắn là có điều mờ ám.



Ngụy Quân tin tưởng phán đoán của Bạch Khuynh Tâm.



Nhưng thật ra Ngụy Quân cũng không để ý đến điều này lắm.




"Có một câu của Cơ Soái mà ta rất đồng ý."



"Câu gì?"



"Cho dù là diễn kịch, thì cũng không nên diễn đến Hầu Biên Tiên, đây đúng là đã chạm vào vảy ngược." Ngụy Quân nói.



Việc Dương gia suy tàn kỳ thật cũng là điều đương nhiên.



Không có vinh hoa phú quý nào tồn tại mãi mãi.



Nếu như Dương Tam Lang còn sống, thì việc gia tộc đã sa sút như Dương gia bị Cơ Đãng Thiên khinh thường cũng không tính là nghiêm trọng.



Vấn đề là Dương Tam Lang đã chết rồi.



Dưới tình huống này mà Cơ Đãng Thiên đi đùa giỡn thê tử của Dương Tam Lang, mặc dù nàng chỉ là thê tử trêи danh nghĩa thì sự việc cũng rất nghiêm trọng.



Nếu chuyện này bị làm lớn lên đi thì sẽ khiến tất cả người trong quân đội tức giận, bởi vì ai cũng có gia đình.



Dù có cố giấu thì sự chuyện này đã có không ít người biết, danh dự của Hầu Biên Tiên sẽ chịu ảnh hưởng. Vậy nên cho dù có phải diễn kịch hay không thì tình huống xấu đã xảy ra.



Cho nên nhất định phải có người gánh chịu hậu quả thì mới có thể vãn hồi cục diện trước mắt.



Đạo lý này Bạch Khuynh Tâm cũng hiểu.







Nhưng nàng có trực giác: "Ngụy đại nhân, Cơ Đãng Thiên có khả năng là thật sự vô tội."



"Người sống ở trêи đời này đều phải trả giá lớn vì lựa chọn sai lầm của mình. Đều là người trưởng thành rồi, hắn phải nghĩ tới hậu quả của những việc hắn làm." Ngụy Quân nói.



Lúc hai người đang nói chuyện thì có một người đi tới, thu hút sự chú ý của Ngụy Quân.



Ngụy Quân hơi kinh ngạc.



Một nữ nhân thật cao nha.



Chiều cao như thế này thì ngang hắn rồi.



Hơn nữa nàng còn khoác một bộ giáp màu trắng, khí khái hào hùng, bên ngoài còn khoác thêm đồng phục đầy dụ hoặc.



Khiến cho Ngụy Quân muốn đưa tay lên chào.



Hắn không biết nữ nhân này.



Nhưng có thể xuất hiện tại Cơ gia, hơn nữa còn khoác giáp trụ, lại có khí thế hơn người như vậy thì chắc chắn không phải người thường.



Ngụy Quân nhìn về phía Lục Nguyên Hạo thì phát hiện Lục Nguyên Hạo đang mở to hai mắt nhìn, nói lắp bắp: "Triệu Triệu Triệu. . ."



Bạch Khuynh Tâm nói ra thân phận của đối phương: "Là Triệu tướng quân sao?"



Triệu tướng quân dừng bước, nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm.



Ánh mắt hơi chớp, nàng nhận ra thân phận của Bạch Khuynh Tâm.



"Bạch thần bộ?"



"Thật là Triệu tướng quân." Khuôn mặt băng sơn của Bạch Khuynh Tâm lộ ra vẻ tươi cười.



Thật ra nàng đã sớm nhận ra.



Chỉ là nếu một kẻ mù lòa lại phản ứng nhanh như vậy thì hơi không hợp với lẽ thường, cho nên nàng cố ý chậm một nhịp.



Bạch Khuynh Tâm hướng Triệu tướng quân cúi chào: "Khuynh Tâm xin cảm tạ vì năm đó Triệu tướng quân đã che chở cho ta."



Triệu tướng quân nhẹ gật đầu, hào sảng nói: "Không có gì, chẳng qua là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, đáng tiếc, ta không phải đối thủ của quốc sư, không bảo vệ được đôi mắt của ngươi. . ."



Triệu tướng quân nhìn chằm chằm Bạch Khuynh Tâm, bỗng nhiên hơi giật mình.



Nhưng nàng chưa kịp nói thì Bạch Khuynh Tâm đã lên tiếng chặn lại nàng: "Khuynh Tâm thực sự rất biết ơn Triệu tướng quân, nếu như sau này Triệu tướng quân cần Khuynh Tâm giúp đỡ thì nhất định dù có chết thì Khuynh Tâm cũng không chối từ."



Đối với những người đã từng giúp đỡ mình thì Bạch Khuynh Tâm nguyện ý dùng hết sức để trả ơn.



Nhưng những người đã từng làm tổn thương nàng thì nàng sẽ nhớ suốt cuộc đời.



Một nữ nhân thật cực đoan.



Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa ai biết tính cách này của Bạch Khuynh Tâm.