Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn - Chương 39: Máu Còn Chưa Lạnh (1)




Lục Tổng quản uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Hiện tại rõ ràng ta vì sao không lo lắng Nguyên Hạo sẽ xảy ra chuyện chứ?"



Triệu Thiết Trụ lúc này đại não bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, đủ loại tình hình của Lục Tổng quản cùng Lục Nguyên Hạo trước nay bắt đầu hoàn nguyên ở trong đầu hắn, hơn nữa không ngừng tiếp cận chân tướng sự thật.



"Cho nên, nghĩa phụ ngài trước đó không phải là nói đùa?" Triệu Thiết Trụ rốt cuộc ý thức được một sự kiện.



Trước đó Lục Tổng quản từng nói qua, Lục Nguyên Hạo là một kỳ tài tu luyện, hắn tu luyện một ngày, bằng với người khác tu luyện một năm.



Đối với Lục Nguyên Hạo mà nói, để cho hắn làm việc vặt gì đều là lãng phí đối với thiên phú của hắn. Để cho hắn ở trong hoàng cung hết sức chuyên chú tu luyện, mới là tài bồi lớn nhất đối với hắn.



Trước đó mọi người đều nghĩ đây là Lục Tổng quản đang phùng má giả làm người mập, thϊế͙p͙ vàng lên trêи mặt mình, dù sao Lục Tổng quản tổng không thể nói mình nhìn lầm người.



Hiện tại xem ra. . .



"Nguyên Hạo hắn thật là một kỳ tài tu luyện?"



"Không phải kỳ tài, là yêu nghiệt." Lục Tổng quản nói: "Ta trước đó vẫn đánh giá thấp lão Cửu, thiên phú của hắn càng cao hơn so với ta tưởng tượng. Ngắn ngủn ba mươi năm, phòng ngự của hắn, ta đã đánh không phá."



Triệu Thiết Trụ: ". . ."



Thời điểm tiên đế còn sống, Lục Tổng quản từng đánh qua một lần với Quốc sư.



Trong vòng nửa canh giờ, Lục Tổng quản hơi lạc hạ phong, nhưng đánh vỡ phòng ngự của Quốc sư, để cho Quốc sư ói ra một búng máu.



Trong thiên hạ, người có thể hoàn toàn phòng ngự Lục Tổng quản công kϊƈɦ, trong nhận thức của Triệu Thiết Trụ giống như không có.



Ngay cả Quốc sư cũng không làm được.



Lão Cửu, làm được?



"Nghĩa phụ, ý tứ ngài là, lão Cửu hắn đã vô địch?" Triệu Thiết Trụ cảm giác thanh âm của mình có chút tối nghĩa.



Thế giới này biến hóa quá nhanh.



Lục Tổng quản trầm ngâm một chút, đưa ra một đánh giá vô trách nhiệm: "Vô địch thì không tính, nhưng phòng ngự vô địch, không sai biệt lắm."



Triệu Thiết Trụ: ". . ."





. . .



Lúc này, ở trong Hàn Lâm viện.



Ngụy Quân vừa mới biết được sỉ nhục Giám Sát Viện sẽ tiến vào đoàn đội của mình, đảm nhiệm bảo tiêu của mình.



Hắn lâm vào trong mừng như điên, cảm giác kỳ này là chết chắc rồi.



***







Triệu Thiết Trụ lâm vào trong gió hỗn độn.



Tố chất tâm lý của hắn đã rất mạnh mẽ, hắn vẫn nghĩ đến mình có thể làm được Thái Sơn sập xuống ở trước mà sắc mặt vẫn không thay đổi.



Sự thật chứng minh, hắn đã đánh giá cao bản thân.



Chủ yếu là hắn quá quen biết với Lục Nguyên Hạo.



Nếu một người xa lạ đột nhiên xông ra nói vô địch, hắn còn có thể tiếp thu.



Lục Nguyên Hạo lớn lên ở dưới mí mắt hắn cứ như vậy mà vô địch, cái này quá khó để cho hắn tiếp nhận.



Nhưng sự thật chính là sự thật.



Lục Tổng quản sẽ không lừa hắn.



Triệu Thiết Trụ dùng năng lực thừa nhận tâm lý mạnh mẽ, ở trong thời gian ngắn nhất tiếp nhận tất cả cái này.



Tuy hắn vẫn rất khó tin tưởng: "Nghĩa phụ, chuyện này truyền ra nhắm chừng sẽ không có người tin."



"Ta biết, cho nên phái lão Cửu đi ra ngoài là an toàn nhất. Hắn hiện tại khiếm khuyết không phải thực lực, mà là lịch lãm." Lục Tổng quản nói.



"Nghĩa phụ, lão Cửu biết mình mạnh như vậy không?" Triệu Thiết Trụ hỏi.




Hắn cảm giác bộ dáng Lục Nguyên Hạo hoàn toàn không giống như đã biết, chủ yếu là hắn cảm thấy lấy chỉ số thông minh của Lục Nguyên Hạo, không có khả năng ngụy trang tốt như vậy.



Lục Tổng quản liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy lão Cửu có đầu óc ngụy trang bản thân thành một phế vật sao?"



Triệu Thiết Trụ ăn ngay nói thật: "Ta cảm thấy hắn không có đầu óc đó."



"Ta cũng hiểu hắn không có." Lục Tổng quản nói.



Triệu Thiết Trụ cảm khái nói: "Đại thiên thế giới, thật là vô kì bất hữu, lão Cửu cũng làm cho ta mở mắt, tuyệt thế cường giả lại còn có thể sinh ra như vậy, hơn nữa chính hắn cũng không biết mình mạnh đến bao nhiêu. Đúng rồi, nghĩa phụ, lão Cửu hắn giống như không học qua công pháp loại công kϊƈɦ."



"Là chưa học qua, nhưng không quan trọng. Một người đã là phòng ngự vô địch, công kϊƈɦ người khác cần phải có kết cấu sao?" Lục Tổng quản hỏi.



Triệu Thiết Trụ nghĩ nghĩ, sau đó giật mình một cái.



Ngươi đánh ta một quyền, không đánh chết ta.



Ta đánh ngươi một quyền, cũng không đánh chết ngươi.



Ngươi đánh ta một trăm quyền, vẫn không đánh chết ta.



Ta đánh ngươi một trăm quyền, có thể đánh ngươi thành trọng thương.







Luận đánh lâu dài!



Lục Nguyên Hạo quả thực vô địch.



Đương nhiên, như vậy quá phiền toái, Lục Nguyên Hạo vẫn có không gian tăng lên.



Loại nhược điểm lực công kϊƈɦ kém này thật ra rất dễ bù lại.



"Nghĩa phụ, ta chọn cho Nguyên Hạo mấy bản bí tịch loại công kϊƈɦ, cũng không thể để cho hắn chỉ bị đánh mà không hoàn thủ, dựa vào hao chết đối thủ để chiến thắng kẻ địch." Triệu Thiết Trụ đề nghị.



Lục Tổng quản gật gật đầu: "Ngươi xem rồi làm là được, loại việc nhỏ này không cần báo cáo với ta. Đúng rồi, có tin tức Thiết huyết cứu quốc hội chưa?"




Lời nói của Lục Tổng quản bước nhảy quá nhanh.



Triệu Thiết Trụ sau khi nghe đến cái tên "Thiết huyết cứu quốc hội" này, sắc mặt hơi đổi, nhưng hắn thật ra cũng không có che dấu, bởi vì hắn biết mình không có khả năng giấu diếm được Lục Tổng quản.



"Nghĩa phụ, quả thật tra được một chuyện, nhưng đều là chút loanh quanh ở ngoài, không có chạm đến trung tâm. Ta nhắm chừng bọn họ đang bày ra một đại sự, cụ thể còn phải điều tra." Triệu Thiết Trụ chân thật nói.



Lục Tổng quản buông chén trà xuống, giọng điệu cũng biến ngưng trọng một ít: "Thiết huyết cứu quốc hội là một khối tâm bệnh của bệ hạ, ngươi cũng biết khối tâm bệnh này nặng đến bao nhiêu. Cho nên chuyện về Thiết huyết cứu quốc hội, nhất định phải cực kỳ cẩn thận, ngươi tự mình đi bắt, dùng người ngươi tin được."



Triệu Thiết Trụ gật đầu: "Rõ ràng, một khi có tiến triển, ta sẽ đúng lúc báo cáo cho nghĩa phụ."



"Ừm, phòng bị nội bộ cũng không thể lơi lỏng, ta hoài nghi... không, ta xác định nội bộ chúng ta nhất định có người của Thiết huyết cứu quốc hội." Lục Tổng quản nói.



Triệu Thiết Trụ do dự một chút, vẫn hỏi ra vấn đề trong lòng: "Nghĩa phụ, ngài cảm thấy người kia ở trong chín người chúng ta sao?"



Lục Tổng quản lại liếc mắt nhìn Triệu Thiết Trụ một cái.



Triệu Thiết Trụ trêи trán đã xuất hiện mồ hôi li ti.



Lục Tổng quản trả lời, làm cho mồ hôi lạnh trêи đầu hắn càng nhiều.



"Ta cảm thấy vậy."



Triệu Thiết Trụ hít sâu một hơi, run giọng nói: "Vậy ta còn phải tiếp tục tra sao?"



"Tra, nhưng mà sau khi điều tra ra, báo cáo với ta trước. Bệ hạ một lòng tu huyền, không cần quấy rầy hắn."



"Con rõ ràng."



Triệu Thiết Trụ hơi buông lỏng một chút.



Dù sao cũng là huynh đệ lớn lên cùng nhau, hắn thật sự không muốn cùng một người nào trong họ binh đao gặp nhau.



Lục Tổng quản nói như vậy, thuyết minh sự việc vẫn có đường sống quay về.



Như vậy là tốt rồi.