Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn - Chương 18: Đây Là Một Nhiệm Vụ Cửu Tử Nhất Sinh




Chu Phân Phân mê mang.



Sờ sờ đầu mình, Chu Phân Phân nhìn về phía Ngụy Quân: "Lời này thật sự là ta nói?"



Không đợi Ngụy Quân trả lời, Chu Phân Phân đã mình tự hỏi tự mình đáp: "Lời nói có trình độ như vậy, vừa thấy chính là ta nói, chẳng qua ta đã quên mất. Ngụy Quân, ngươi không tệ, thực để bụng đối với lời nói của vi sư."



Quả nhiên thầm mến ta đã lâu, ta thuận miệng một câu hắn cũng để ở trong lòng.



Ngụy Quân: "..."



Tiểu muội muội này có chút vô liêm sỉ mà.



Câu đối này rõ ràng xuất từ “Cảnh thế hiền văn” cần phấn thiên, có quan hệ cái lông gì với ngươi?



Bỏ đi, xem ở phần nàng muốn làm gấu mẹ, không so đo cùng nàng.



Chỉ cần nàng không tiếp tục che chở mình là được.



Sự thật chứng minh Chu Phân Phân vẫn có thể nghe vào tiếng người.



"Ngươi đã có lòng dạ, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi còn trẻ tuổi, có nhiệt tình là tốt, cẩn thận quá cũng sẽ dễ gãy."



Minh Châu Công chúa sắc mặt có chút vi diệu: "Chu tỷ tỷ, lời này tuy không sai, nhưng mà người hình như không tư cách nói người khác như vậy? Thiên hạ còn có người càng cứng rắn hơn ngươi sao?"



Ngụy Quân nhấc tay: "Ta sẽ càng cứng rắn hơn so với lão sư."



Minh Châu Công chúa: "..."



Quần chúng ăn dưa: "..."



Chu Tế Tửu cũng ngẩn ra một chút, theo sau dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân, ha ha cười nói: "Trước đừng thổi da bò, đi Thư sơn đi. Nếu ngay cả sáu bậc thang trước của Thư sơn cũng đạp không nổi, ngươi cũng chỉ có thể thổi da bò mà thôi."





Ngụy Quân cũng không có hứng thú gì đối với đi Thư sơn.



Nhưng nếu ý tưởng thông qua tấu chương muốn chết thất bại, vậy đề nghị của Thượng Quan Tinh Phong phải đặc biệt coi trọng.



Không thể lưu nhiệm vụ muốn chết viết sách soạn sử chiến tranh vệ quốc này cho người khác.







Cho nên, Hạo Nhiên Chính Khí hắn phải dưỡng ra.




Mà Thư sơn nghe nói là nơi Nho gia thánh nhân ngày xưa hàng năm ở đó, đi đến độ cao nhất định, có thể tự động dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí.



"Lão sư, phải đi cao chừng nào ở Thư sơn, mới có thể dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí?" Ngụy Quân hỏi.



Chu Phân Phân giải thích với Ngụy Quân cũng là với những người: "Thư sơn có đường, cuối đường có bậc thang hướng về phía trước, một bậc một tầng trời. Thư sơn đến cùng cao bao nhiêu, tổng cộng có bao nhiêu bậc, cho dù là ta cũng không biết, bởi vì ta cũng không đi đến đỉnh núi. Về phần các ngươi, có thể đi đến bậc thứ bốn đã đại biểu các ngươi có hi vọng thành tựu đại nho, có thể đi đến bậc thứ sáu, khẳng định có đại nho nguyện ý thu các ngươi làm đệ tử thân truyền. Nếu có thể đi hơn bậc thứ sáu, trong cơ thể sẽ tự nhiên dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí.



"



"Bậc thứ sau, thấp như vậy?" Ngụy Quân có chút kinh ngạc.



Chu Phân Phân liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái.



Nhị hoàng tử khẽ cười nói: "Từ sau khi Thư sơn hiện thế, người lần đầu tiên lên Thư sơn đều nhập vào bảng lên núi, 90% trong đó dừng lại cho ở dưới sáu bậc."



Phải biết rằng có tư cách lên Thư sơn, cũng không là người bình thường.



Đám người Ngụy Quân đều là trúng tiến sĩ mới có tư cách lên Thư sơn.



Dưới loại tình huống này, bậc thứ sáu vẫn có thể quét xuống 90% số người, có thể thấy được độ khó quả thật rất cao.




Nhị hoàng tử thấy những người này đều khựng lại, cười cười, sau đó thuận tay nịnh Chu Tế Tửu một câu: "Đứng thứ nhất bảng lên núi, chính là Chu Tế Tửu. Tế Tửu đại nhân sau khi bỏ y sang văn, một khi ngộ đạo, thẳng nhập đại nho, lần đầu lên núi, đã đặt chân bậc hai mươi mốt, chấn động thiên hạ, cũng sáng lập kỷ lục đến nay chưa ai phá vỡ."



Ngụy Quân kinh ngạc nhìn về phía Chu Phân Phân.



Tiểu muội muội này dáng người phạm tội thì thôi, thiên phú cũng phạm tội như vậy sao?



Cảm giác đã có một phần vạn phong thái của mình.



Mình có cần phá vỡ kỷ lục của nàng hay không?



Vạn nhất mình biểu hiện quá có thiên phú, nàng lại muốn che chở mình thì sao giờ?



Ngụy Quân đang nghĩ tới việc này, Chu Tế Tửu lại mở miệng: "Có một số người đã biết, có một số người còn chưa biết, nhưng ta ở trước khi các ngươi tiến Thư sơn, vẫn phải nhắc nhở các ngươi một chút. Lần này nếu các ngươi tiến Thư sơn, một đường đi hơn sáu bậc, dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.



Bởi vì triều đình sẽ viết sách soạn sử cho mười năm chiến tranh vệ quốc kia, hàn lâm học sĩ đã dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí đều biết đây là một chuyện đòi mạng, đều lẫn đi rất xa, cho nên đám người mới nhập Hàn Lâm viện các ngươi đã thành quỷ xui xẻo.



Trong các ngươi, ai dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí, người đó sẽ trở thành người chấp bút mười năm chiến tranh vệ quốc kia.







"Đây là vinh quang vô thượng, cũng là áp lực vô thượng. Sẽ phải định luận mười năm nọ, luận công ban thưởng, thậm chí sẽ đóng đinh rất nhiều người ở trêи trụ sỉ nhục, nhất định đắc tội rất nhiều người, hơn nữa khẳng định sẽ đắc tội đương kim bệ hạ. Bởi vì kết cục chiến tranh vệ quốc, đề cập đến truyền thừa đế vị tiên đế cùng đương kim bệ hạ."



Chu Tế Tửu lời này quá lớn mật.



Nhưng mà nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa đều bảo trì lặng lẽ.



Bởi vì bọn họ cũng đều biết, Chu Tế Tửu nói là lời nói thật.



Lời nói của Chu Tế Tửu, làm cho những người khác đều bị dọa sững người.




Chu Tế Tửu cuối cùng tổng kết: "Tuy cơ hội Thư sơn mở ra thực có hạn, nhưng chỉ cần các ngươi trong tương lai làm việc cho tốt, luôn sẽ có cơ hội. Lần này, các ngươi có thể ẩn dấu. Giám Chính Khâm thiên giám tự mình ra tay tính qua, người chấp bút cho chiến tranh vệ quốc, sẽ cửu tử nhất sinh."



Ngụy Quân trước đó nghe thực bình tĩnh, dù sao Thượng Quan Tinh Phong đã nói qua cho hắn trước.



Nhưng một câu cuối cùng của Chu Tế Tửu, làm cho Ngụy Quân mắt sáng rực lên.



Tốt lắm, lần này trẫm sẽ không hạ thấp.



Hạo Nhiên Chính Khí, trẫm nhất định phải dưỡng ra.



Người chấp bút cửu tử nhất sinh này, trẫm làm định rồi.



Ngụy Quân liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó chủ động đứng dậy: "Các vị, thật có lỗi, có ta ở đây, lần này xem ra các người chỉ có thể tranh thứ hai."



Thanh âm Ngụy Quân vừa dứt, ở đây nháy mắt tĩnh lặng.



Minh Châu Công chúa cùng Chu Tế Tửu mắt đều có chút lóe ra tia sáng kỳ dị.



Cho dù là nhị hoàng tử, cũng đã cảm khái ở trong lòng, rường cột nước nhà đây mà.



Đáng tiếc, phụ hoàng ác.



Mà thôi, ngày sau nếu có cơ hội, có thể giúp người này một tay thì giúp hắn một tay, không thể để cho thiếu niên anh kiệt như vậy qua đời khi còn trẻ.



Đại Càn, cần rường cột như vậy.



Ngụy Quân nếu biết ý tưởng của nhị hoàng tử, nhất định cho hắn biết hoa hồng vì sao lại đỏ.