Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 42: Ngoại truyện Về Thomas




Ba mươi năm trước, sau khi bà Quyên sinh được cậu con cả Nguyên Triệt thì rất mong muốn đứa bé thứ hai là một cô con gái, nhưng kết quả lại có thêm một cu cậu nữa. Trong lòng bà không được thỏa mãn, thậm chí lúc Thomas còn nhỏ, thỉnh thoảng bà sẽ cho anh mặc áo váy công chúa và để tóc dài buộc thành hai đuôi ngựa nho nhỏ, còn chụp lại rất nhiều hình ảnh lưu niệm, để lấp đi chỗ trống về khát vọng có một cô con gái của bà.

Khi đó, cậu con trai nhỏ này tính tình rất đáng yêu và nhu thuận. Đường nét trên gương mặt hoàn toàn thuộc về người Châu Âu, gương mặt lại bầu bĩnh đáng yêu, cộng thêm việc sở hữu đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp, thứ mà một đứa con lai chỉ có xác suất 10% cơ hội có được, cho nên nhìn không ra là con trai hay con gái.

Mỗi lần Bà Quyên dẫn Thomas đi mua sắm, anh đều bị người khác nựng nịu khen tặng. Tuy rằng đã mặc áo quần màu xanh nhưng mười người thì hết chín người hỏi anh là con trai hay con gái. Chính vì vậy bà Quyên mới nảy ra ý định, cho anh mặc quần áo con gái để chụp hình làm kỉ niệm. Có một vài lần bà còn gởi hình ‘bé gái’ Thomas đi dự thi, bất ngờ là mấy bức ảnh đều đoạt giải hình ảnh em bé gái đáng yêu nhất. Có rất nhiều cửa hiệu thời trang cho bé ngỏ ý mời con gái bà làm người mẫu chụp quảng cáo. Nhưng bà đều từ chối, vì bà không thể nói cho họ biết, con bà là bé trai không phải bé gái.

Khi Thomas lớn lên, bắt đầu biết phân biệt giới tính, thì ghét cay ghét đắng khoảng thời gian bị mẹ sửa soạn thành nam không ra nam nữ không ra nữ. Cho nên tính tình của anh bắt đầu thay đổi, không còn là đứa bé ngoan ngoãn hay vâng dạ như trước nữa. Thomas bắt đầu tìm kiếm những tấm hình lúc nhỏ để tiêu hủy. Bà Quyên thấy con trai nhỏ trở nên tiêu cực không còn dễ thương và nghe lời như xưa thì không dám làm chuyện xằng bậy gì nữa. Nhưng cũng may bà đã dấu kĩ cuốn hình album cuối cùng kia, không để anh tìm ra được.

Chuyện thứ hai dẫn đến quan hệ của hai mẹ con như nước với lửa, thật ra chỉ là do tình tình ganh tị của trẻ con mà ra. Nguyên nhân do Thomas có anh hai quá xuất sắc, được lòng tin lẫn sự tự hào của ba mẹ. Trong mọi chuyện, ánh mắt của ba me luôn luôn đặt trên người anh hai, nên biểu hiện của Thomas có chút chống đối, không nghe lời bà Quyên chỉ vì muốn lấy thêm sự chú ý của ba mẹ mình.

Vì hai chuyện gút mắc này mà Thomas thường xuyên không nghe lời bà Quyên. Nếu bà nói A anh sẽ nói B, bà khuyên anh một chuyện gì đó anh lại càng muốn làm ngược lại điều bà nói.

Nhưng Thomas lại rất thích đi theo đuôi của Nguyên Triệt. Bắt đầu khi anh hai từ bệnh viện trở về, lúc đầu là anh hai và anh cùng nhau học chữ. Anh hai học rất giỏi, chỉ mấy ngày đã bắt đầu biết viết và học ghép câu, còn giỏi hơn anh lúc đó bảy tuổi đã vào lớp 1. Anh hai học một năm, đã thông thạo đọc chữ, cho nên mỗi đêm Thomas đều mè nheo bắt anh hai đọc truyện dỗ mình ngủ. Truyện anh thích đọc nhất, chính là ngôi nhà bánh kẹo hay còn gọi là Hansel và Gretels.

Bởi vì có một người anh hai giỏi giang và siêng năng như vậy, Thomas cũng noi theo gương anh trai, xem anh hai là thần tượng. Sau khi anh hai mất trí nhớ, Thomas cảm thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại thích tính tình của anh hai sau khi bị bệnh. Trước đó, anh hai rất nghịch ngợm và thích tụ tập chơi đùa cùng những đứa trẻ hư hỏng. Sau thời gian bị bệnh kia, anh hai thay đổi giống như trở thành một người khác.



Tuy ở bên ngoài lạnh nhạt, nhưng lại rất quan tâm chăm sóc và còn dạy anh rất nhiều điều hay lẽ phải. Anh hai giống như một người cha, người thầy cũng là một người bạn chí thân của anh.

Năm Thomas mười ba tuổi, bắt đầu thể hiện năng khiếu thử rượu thiên phú của anh. Mặc kệ là rượu gì đi chăng nữa, anh chỉ cầm nếm một ngụm nhỏ đã có thể phân loại rượu thật chính xác, biết sử dụng nguyên liệu gì và thời gian đã ủ bao lâu. Quan trọng nhất là anh có thể đoán được, loại rượu nào đem ra giới thiệu thì sẽ trở thành ngôi sao mới được ủng hộ nhiệt tình trên thị trường rượu vang.

Cho nên từ năm mười ba tuổi, mỗi dịp nghỉ hai tuần hoặc là nghỉ hè 3 tháng, anh đều lang thang khắp các trang trại rượu ở nước Úc với anh hai. Anh cũng rất yêu thích việc kinh doanh cho nên năm mười tám tuổi học xong trung học thì đăng kí học vào ngành quản lý kinh doanh của trường đại học.

Anh vừa học vừa làm việc cho công ty W2 của anh hai, đến năm 21 tuổi học xong đại học thì đã giành dụm đủ tiền mua nhà, lập tức dọn ra khỏi nhà ba mẹ. Trước đó, khi anh hai mua nhà dọn ra ngoài, anh cũng dọn hành lý đi theo anh hai. Nhưng lại bị anh hai không thương tiếc đá lăn trở về trang trại rượu. Anh hai nói nếu có thể kiếm tiền tự mua nhà riêng thì muốn đi đâu thì đi. Thomas bị thách thức tôn nghiêm nên ôm nhiệt huyết ngùn ngụt trong lòng, quyết tâm ngưng lại việc đổ tiền vào bộ sưu tập rượu vang, dành dụm tiền mua nhà. Cũng may, trời không phụ lòng người, trong vòng năm sáu năm, anh đã tậu được nhà riêng.

Đàn ông trưởng thành là phải ra ngoài vẫy vùng, không cần sống trong sự ôm ấp bảo bọc của ba mẹ.

Bà Quyên luôn cằn nhằn về chuyện hết anh hai lại tới lượt con trai nhỏ dọn ra ở riêng. Tuy rằng việc này hết sức bình thường ở Úc, nhưng văn hóa phương Đông vẫn còn thấm sâu trong xương máu của bà, cho nên lắm lúc sẽ cảm thấy buồn tủi.

Nhưng bà cằn nhằn chỉ có ông Whaley nghe, còn hai đứa con kia đã sớm biến mất không còn tăm hơi rồi.

Thomas mua nhà nhưng lại không mấy khi ở nhà. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh sống cuộc sống của loài chim, luôn bay tới bay lui giữa Úc và Châu Á mà không biết mệt.

Là một tổng giám đốc kinh doanh làm trong một công ty quốc tế có chi nhánh trải khắp Châu Á, lại có mác người nước ngoài, nên anh có quan hệ quen biết rộng rãi trong quan trường lẫn thương trường và giới showbiz. Anh có gương mặt điển trai tỏa sáng như ánh nắng, tính cách ga lăng và năng khiếu ăn nói chọc người ta vui vẻ, hấp dẫn mọi cô gái đối diện anh. Lẽ dĩ nhiên không thiếu các cô gái đẹp muốn ngã vào lòng anh, ở mọi quốc gia mà anh đã đi qua.

Mấy cô ca sĩ, diễn viên hay người mẫu xinh đẹp được dẫn đến tiệm trang sức, tự chọn mua nhẫn hay bông tai thì nghiễm nhiên cho rằng mình đã là bạn gái của anh rồi.

Emma phản ứng nhanh nhạy và khác một chút. Cô rất khôn ngoan, khi cô nhận được nhẫn kim cương thì nũng nịu ôm eo anh, mở miệng vừa thật vừa giả nói: “ Sao anh lại trực tiếp như vậy, không có màn cầu hôn thật không lãng mạn gì cả.”

. ngôn tình sủng

Anh chỉ cười, nụ cười tỏa nắng, nhưng không trả lời câu hỏi.

Bởi vì anh đâu có cầu hôn cô!

Anh gặp Emma trong một câu lạc bộ về đêm. Cô là một cô gái xinh đẹp kiêu sa giống như công chúa trong truyện cổ tích. Chỉ có một điều duy nhất không tốt chính là cô quá tính toán, mỗi ánh mắt và hành động đều được cô đánh bàn tính một cách hoàn hảo nhất, để đạt được lợi ích nào đó.

Thomas đã lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm, nhìn sơ qua đã hiểu rõ tính cách của cô. Nhưng anh lại quyết định không giải thích, để mọi người hiểu lầm rằng mình đã cầu hôn Emma, chỉ vì một lý do duy nhất….. Mẹ anh không thích cô.

Mẹ anh càng nói Emma không tốt, anh lại càng muốn để cô ta bên cạnh mình.

Bà Quyên nghĩ rằng Thomas càng lớn càng khó dạy bảo, nhưng lại không biết chính sự bông đùa của bà với Thomas lúc trước, cộng thêm sự quan tâm lo lắng luôn đặt trên người con trai cả, đã dấy lên sự đối nghịch ngầm giữa con trai và bà vào ngày hôm nay.

Thomas thường xuyên đi đi về về giữa các quốc gia khác nhau nên không màng chú ý đến Emma sống như thế nào. Mỗi lần anh về Úc, có dịp sum họp gia đình đều muốn đưa Emma theo, chủ yếu để chọc tức mẹ mình. Hơn nữa, mặc dù anh quen không ít các cô nàng người mẫu diễn viên khắp thế giới, nhưng anh cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp qua được cô nàng công chúa nóng bỏng thế này.

Cho đến khi gặp được khắc tinh của anh!

Cô gái đó, anh gặp trong lúc bị anh hai ép buộc, đe dọa lẫn dụ dỗ để vào dạy một tháng ở đại học Canberra, giúp giáo sư Kevin đang nghỉ bệnh. Ngoài chai rượu quý được lấy làm phần thưởng ra, chủ tịch hội đồng quản trị đã lên tiếng yêu cầu anh làm việc, anh không thể không nghe.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy hoàn toàn đánh mất hình tượng mà một cô gái đẹp nên có. Cô ấy ngồi bẹp trên hành lang dẫn vào phòng học, thở hồng hộc, giống như mới hoàn thành cuộc đua 20 km. Anh nhìn thấy chỉ muốn bật cười nhưng lại cố nén vào trong, không muốn để người ta mất mặt.

Sau đó anh có cảm giác mình bị tấn công dồn dập, điển hình là cô rất gan dạ nói thích anh ngay tại giờ học trong phòng thử rượu. Điều mà các cô người mẫu diễn viên không bao giờ làm. Họ muốn kết thân với anh nhưng lại giả vờ giả vịt, vừa bắt vừa thả để được anh phải bỏ công chinh phục. Còn cách làm của cô rất ngây thơ và buồn cười, lúc anh đi xuống dưới giảng bài cho mọi người, cô rất to gan cầm ly rượu hướng về phía anh, làm hành động nâng ly, nói: “Em thích thầy.” Nói rồi còn le lưỡi cười cười với cô bạn gái ngồi kế bên mình. Cô bé kia chỉ liếc mắt một cái rồi chép miệng, cũng không thèm quan tâm đến cô.



Cô nói tiếng việt, đinh ninh rằng anh không hiểu. Nhưng thật không may cho cô, anh có phân nửa dòng máu của người Việt.

Sau tiết học đó, anh bắt đầu chú ý đến cô hơn. Nhưng sau sự việc ngủ lại một đêm ở trang trại rượu, thì tình huống bắt đầu lâm vào thế kẹt. Mẹ anh vừa gặp đã rất thân với cô, nên theo phản ứng chống đối tự nhiên anh không muốn có tiếp xúc gì với cô nữa. Lúc đó, trong lòng Thomas nghĩ một cô gái luôn làm ra vẻ con nhà giàu, lại mê anh như điếu đổ như vậy, tuy là cũng xinh đẹp giống như các mỹ nữ showbiz kia, nhưng ngoài am hiểu về thời trang hàng hiệu ra, còn có gì thú vị?

Không nghĩ đến anh hai lại mời hai cô gái du học sinh kia tham gia vào chuyến đi xem trận chung kết AFL ở Melbourne. Suốt mấy tiếng đồng hồ chạy xe xuyên bang, anh và cô ngồi cùng một chỗ, có rất nhiều đề tài chung để nói. Thật không ngờ cô gái nhỏ bên ngoài tỏ ra thật sành điệu, ăn chơi không ai bằng, lại học rộng hiểu nhiều như vậy.

Anh thường vui đùa phụ nữ ở khắp nơi, nhưng tuyệt đối không đụng vào xử nữ. Nhưng thêm một lần nữa, có đánh chết anh cũng không ngờ, một cô gái luôn làm ra vẻ ăn chơi, mặc áo quần hợp mốt, nhảy đến bốc lửa thế kia, lại phá vỡ quy định mà anh nhất mực tuân theo.

Lúc anh uống đến say khướt, không thể tự chủ nổi bản thân, bên cạnh còn có miếng mỡ thơm ngon dâng đến miệng mèo, là đàn ông mấy ai có thể từ chối.

Chỉ là lúc anh tiến vào con đường dẫn đến thiên đường kia, mới biết mình đã đi sai đường rồi, đây rõ ràng là con đường dẫn xuống địa ngục!

Cái địa ngục khép lại cuộc đời độc thân tự do phóng khoáng không ràng buộc của anh, vì một phút sa chân mà lâm vào ngõ cụt không lối thoát.

Nhưng nếu có đường ra, liệu anh có muốn thoát thân hay không?