Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 35: (h)




Ngôn Ngôn đấu tranh tư tưởng được một tháng, cuối cùng đồng ý với phương án mà Nguyên Triệt đưa ra. Không phải vì cô sợ bản thân phải cực khổ nuôi con một mình, mà là sợ đứa bé sinh ra không được chăm sóc chu đáo, lại thiếu thốn nhiều thứ. Bản năng làm mẹ của cô trỗi dậy mạnh mẽ, mặc kệ tất cả, dẹp luôn cả sĩ diện hão của bản thân, chỉ mong muốn con mình được sống đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần.

Bà Whaley được Nguyên Triệt báo tin, tuy là có chút không ngờ đến, vừa cảm thấy tội nghiệp cho Ngôn Ngôn làm mẹ khi tuổi đời còn quá nhỏ, vừa tức giận đối với Thomas. Nhưng ở một mặt nào đó, lại không kềm được vui mừng đến nỗi cười không khép miệng. Tuy rằng suy nghĩ của bà rất mâu thuẫn, nhưng bà cũng đã qua hơn nửa đời người có chuyện gì còn chưa trải qua, chỉ mong gia đình mình có thể bù đắp thật nhiều cho cô bé này.

Một tháng này qua đi thật không dễ dàng. Bởi vì phải làm bài luận cuối cùng gồm ba ngàn năm trăm từ cho môn quản lý nhân sự, còn phải làm bài luận hai ngàn từ về lịch sử rượu vang của nước Úc. Sau đó còn bài kiểm tra thử rượu cho môn học này.

Bài luận về rượu vang không khó, chỉ cần lên mạng kiếm tư liệu rồi viết lại bằng văn chương của mình là là xong. Còn môn kia, phải lập luận đưa ra lý lẽ của bản thân lại dùng ví dụ chứng minh thuyết phục giáo sư, cũng may Ngọc Lan đã được Nguyên Triệt chỉ bảo qua nên cũng rất tự tin làm bài một mình. Sau đó nhờ hắn xem qua một chút, không ngờ kể cả người khó chịu như hắn cũng khen cô rất có tiến bộ.

Từ hôm ở Melbourne về, thầy Thomas đã thôi không dạy học ở trường nữa. Cũng không có ai biết tin tức gì, ngoài chuyện giáo sư trước đó của môn rượu Úc là thầy Kevin quay lại trường, nói là do thầy ấy bệnh nên Thomas mới đến giúp dạy thay một tháng. Giờ thì mọi người trở về vị trí cũ.

Đối với cuộc thi của môn rượu Úc, Ngọc Lan vừa nghĩ đến đã muốn khóc ròng. Lại oán hận hỏi Nguyên Triệt tại sao thầy Thomas sớm không đi muộn không đi, lại đi vào lúc này cơ chứ. Nếu thầy ấy còn ở trường dạy học, không phải là cô sẽ có cơ hội đi cửa sau, hỏi một chút về năm loại rượu mà thầy ấy đưa ra trong bài kiểm tra nếm rượu đoán chủng loại hay sao.

Nguyên Triệt nghe cô than thở xong không tỏ vẻ gì, chỉ im lặng lấy chìa khóa xe bảo cô đi theo hắn. Hắn chạy vòng vèo một lúc thì đến trang trại rượu của nhà Whaley. Ngọc Lan ngạc nhiên, không lẽ muốn đến đây uống rượu thử nghiệm, như vậy có trễ quá hay không?

Cô còn trong hỗn độn suy nghĩ thì đã thấy hắn dẫn cô đi vào nhà chào hai bác Whaley trước, sau lại đem cô đi đến đình thử rượu. Hắn mở tủ lấy vài cái ly thủy tinh chân cao, lại tìm kiếm vài chai rượu vang đỏ trên kệ gỗ, mỗi chai đều khui nắp bần rót ra một chút vào trong ly, rồi bảo cô nếm thử mỗi loại và nói xem trong đó có mùi vị thế nào. Kể cả rượu vang trắng trong tủ lạnh chứa rượu cũng không tha, đều mở nắp vài chai, xem thử cô có nếm được vị trái cây hoa cỏ gì không. Lại chỉ dạy cô nhẹ nhàng lắc ly rượu thành vòng tròn, xem thử độ chảy của rượu bám trên thành ly là nhanh hay chậm, tiếp đó đúc kết lại xem đó là loại rượu gì.

Ngọc Lan theo chỉ dẫn của hắn thử rượu một hồi, cũng cảm thấy có chút thành tựu nho nhỏ. Sau đó hắn lại cười cười nửa thật nửa giả nói: “Thật ra rượu vang trên thế giới cũng chỉ có vài loại, phổ biến nhất chính là Shiraz, Cabernet Sauvignon, Merlot, Chardonnay, Sauvignon blanc, Riesling. Em chỉ cần viết đại khái về năm loại bất kì trong bài kiểm tra, ít nhất cũng trúng được bốn loại rồi. Cần gì phải sợ đến như vậy”.

Hai má của Ngọc Lan đỏ hồng, ánh mắt mơ màng nhìn hắn hỏi: “Vậy sao từ đầu anh không nói đi, để em uống nhiều như vậy mới nói hả?”

“Tại anh thích nhìn em say rượu”. Nói đoạn cười khẽ, ôm Ngọc Lan vào lòng lại hôn mút không ngừng trên môi trên cổ của cô, làm cho cô vừa thẹn vừa tức giận đến mức kéo bàn tay hắn cắn thật mạnh lên trên đó. Trên mu bàn tay của Nguyên Triệt ngay lập tức xuất hiện dấu răng nho nhỏ, da cũng muốn rướm máu.

Mèo nhỏ đúng là mèo nhỏ, răng nanh cũng thật sắc bén!

*****************

Sau khi mang thai đến tháng thứ hai, Ngôn Ngôn bắt đầu bị ốm nghén rất nhiều, hầu như ăn cái gì vào đều muốn nôn ra cả. Qua một tháng ép buộc, cuối cùng cả người đều gầy xuống một vòng, nhìn qua lại giống tiểu thư khuê các ốm yếu bệnh tật vừa nhìn đã thấy thương.

Từ sau khi Ngôn Ngôn biết mình sắp làm mẹ, vài ngày đầu còn ngơ ngác, sau đó đều tâm bình khí hòa cũng lên mạng tìm hiểu cách thức dưỡng thai, tuyệt đối không dám đụng đến bia rượu và cà phê nữa, càng không dám bén mảng đến những nơi dành cho người hút thuốc. Bởi vì cô đọc trên trang web thấy có rất nhiều thông tin về tác hại xấu của chất cồn, caffein và khói thuốc trong sự hình thành của thai nhi.

Ngọc Lan thì lên mạng nghiên cứu cách làm mứt hoa quả, hoặc làm mấy món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai, cố gắng để bạn mình ăn được chút gì hay chút ấy. Còn những món không nên ăn cũng liệt kê rõ rành và in ra giấy A4 dán lên tủ lạnh, trong thời gian này cô sẽ không nấu mấy món này nữa.

Vào buổi tối thứ sáu cuối tháng 11, Nguyên Triệt chở Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đến trang trại rượu nhà Whaley. Hiện tại Ngôn Ngôn vốn nghĩ kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chưa muốn chuyển nhà. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ cô cũng không biết phải đối mặt với thầy Thomas như thế nào nữa. Đâu có ai ngờ được, một cô gái tỏ ra sành điệu ăn chơi như vậy lại không biết cách phòng ngừa, để cho chuyện lớn như vậy xảy ra chứ. Bản thân Ngôn Ngôn cũng không ngờ, xử nữ cũng có thể bị dính đạn ngay trong lần đầu tiên, xác suất này phải nói là cực thấp.

Nhưng mà dù cô không muốn vẫn phải đến trang trại ở lại hai tuần. Bởi vì thời gian này Ngọc Lan sẽ cùng Nguyên Triệt đi Adelaide. Mặc dù Ngọc Lan đã muốn hủy chuyến đi nhưng Ngôn Ngôn không muốn gây phiền phức cho bạn, nên tự đề xuất đi đến trang trại rượu ở cùng bác gái.

Ngôn Ngôn chưa hề gặp lại Thomas sau lần đụng độ ở khách sạn.

Khi xe SUV chạy vào bãi đỗ xe của gia đình, Nguyên Triệt xuống xe, bên kia Ngọc Lan cũng đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ có Ngôn Ngôn còn đang mất hồn ngồi trên băng ghế phía sau. Ngọc Lan thấy vậy giúp cô bạn mở cửa xe, để cô ấy đi ra ngoài, còn nắm chặt tay của cô ấy.

Nguyên Triệt mở cốp xe lấy ra va ly của Ngôn Ngôn và Ngọc Lan, sau đó thu hết tất cả hành động của hai cô gái vào mắt, mới lạnh nhạt nói: “Tom không có nhà, sau khi gặp hai em lần đó, đã đi làm việc ở Đông Nam Á rồi.”

“A… Thầy Thomas ngoài dạy học ra còn làm gì nữa?” Ngọc Lan tò mò lên tiếng hỏi.

“Nhà anh còn có thể kinh doanh gì đây? Dĩ nhiên là đi bán rượu.” Nguyên Triệt cười không cho là đúng nói.

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn khi nghe hắn nói xong đều muốn phụt cười. Đi bán rượu? Nghe không có vẻ gì hợp với phong cách của thầy Thomas cả. Còn có ba chữ kia… nghe qua có chút thô bỉ. Không ngờ Nguyên Triệt lại nói về em trai của mình như vậy.

Đón chào ba người là hai vợ chồng ông Whaley. Hai người già rất niềm nở, nhất là bà Quyên vừa cười vừa nâng đỡ Ngôn Ngôn đi vào nhà, giống như đang rước nữ hoàng vậy.

Hai ông bà biết chuyện, rất mực yêu thương và đối xử với Ngôn Ngôn giống như con gái ruột. Bởi vì thời gian đã trễ, mọi người đều đã ăn tối nên bà Quyên chỉ đem bánh ngọt và trái cây mời khách. Sau khi uống trà và dùng xong món tráng miệng, bà Quyên không thể khống chế được nữa, kiên quyết kéo Ngôn Ngôn và Ngọc Lan lên lầu, để chỉ cho hai cô xem phòng em bé mà bà đã chuẩn bị.

Đúng là năng suất làm việc của bác gái rất cao, chỉ mới biết tin không bao lâu, mà bà đã có thể hoàn tất việc trang trí phòng ở và mua sắm đầy đủ vật dụng từ nôi, xe đẩy, đồ chơi, thảm tập gym cho em bé. Tất cả đều gói gọn trong năm chữ: dễ thương không chịu nổi.

Bởi vì còn chưa biết đứa bé là trai hay gái, cho nên bác gái trang trí phòng thuần màu trắng, trên tường còn vẽ một cái cầu vòng bảy màu thật lớn mang gam màu pastel nhẹ nhàng, còn thêm một vài đám mây màu trắng đáng yêu. Một góc phòng đặt nôi bằng gỗ hình tròn, bao quanh là những thanh gỗ song song giản dị nhưng rất có phong cách. Kế bên còn có giường đơn bằng gỗ sơn trắng, ga nệm đã trải sẵn trên giường, dĩ nhiên là dành cho Ngôn Ngôn. Góc đối diện cạnh cửa sổ đặt ghế nệm bọc da có tay cầm, có ghế nhỏ đồng bộ lót chân, để tạo sự thoải mái khi ngồi cho bé bú sữa sau này. Ở bức tường cạnh cửa ra vào treo hàng loạt thú bông nho nhỏ, từ trên trần thạch cao đến tận sàn nhà, tất cả đều là nhân vật trong phim hoạt hình Disney từ công chúa hoàng tử cho đến Lightning McQueen đều có. Dĩ nhiên cũng không thiếu kệ gỗ đặt máy hâm sữa, máy tiệt trùng bình sữa, còn có bàn thay tả ba tầng kèm theo bồn tắm giành cho bé. Kể cả bỉm tả cũng đã sẵn sàng, đầy đủ đến không thể đầy đủ hơn nữa.

Ngôn Ngôn đi vào ngắm căn phòng một lát, trong mắt đã muốn có sương mù. Bác gái nhìn thấy liền đi đến bên cô ấy vỗ vỗ sau lưng, Ngôn Ngôn giống như tìm được sự đồng cảm, thật sự khóc lớn. Ngọc Lan chịu không được, quay lưng đi ra ngoài, trong đầu nghĩ nên để không gian riêng tư cho bác gái khuyên bảo Ngôn Ngôn.

Nguyên Triệt vừa đem hai chiếc va ly lên cầu thang thì thấy Ngọc Lan cũng vừa bước ra từ phòng ngủ giành cho mẹ con Ngôn Ngôn. Hắn hơi quét mắt nhìn vào bên trong căn phòng rồi lại nhìn trở lại thấy mắt cô hơi đỏ, có chút không vui. Hắn lên tiếng đem một cái va ly để trước cửa phòng Ngôn Ngôn. Sau đó một tay nắm tay của Ngọc Lan, một tay kéo va ly còn lại đi về phòng mình.

Cô đi theo vào trong gian phòng hắn đã ở từ lúc còn thơ ấu, tò mò nhìn quanh một lúc. Căn phòng này cũng rất đơn giản, không khác mấy so với phòng ngủ hiện tại ở nhà riêng của hắn. Chỉ khác một điều duy nhất, chính là trong phòng có đặt một cái kệ bằng gỗ nhiều tầng, mà mỗi tầng đều đặt rất nhiều cúp vàng, cúp bạc, huân chương mề đay đủ loại. Ngọc Lan đi đến nhìn những hàng chữ khắc trên cúp, đều là những giải thưởng hoạt động thể thao ở trung học.

Trong lúc cô còn đang xem Nguyên Triệt đã đoạt được những giải thưởng gì, thì hắn đã từ phía sau đi đến ôm cô vào trong lòng, còn sờ loạn khắp nơi trên người cô vừa nôn nóng vừa bá đạo.

Ngọc Lan lách người muốn tránh khỏi hắn, thẹn thùng nói: “Anh làm gì vậy, bác gái và Ngôn Ngôn còn ở bên kia đó”.

“Ở đây cách âm rất tốt. Ngày mai chúng ta còn phải lái xe đi Adelaide nữa, sớm nghỉ ngơi thôi”.

Nguyên Triệt vừa nói vừa ẵm Ngọc Lan lên đi vài bước rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường sau đó nằm lên trên người cô. Tuy là hắn đã chống đỡ thân mình bằng hai tay nhưng thân thể đàn ông cũng rất nặng làm cô muốn không thở nổi. Cũng may sau khi hôn môi một chút hắn đã rời đi, không thôi chắc cô đã muốn đi đời rồi.

Nguyên Triệt nhanh chóng mở ra quần áo của bản thân, lại vừa hôn vừa mở nút áo sơ mi của Ngọc Lan. Hôm nay hắn rất kì lạ kèm theo nóng vội, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bình thường hắn giúp cô chuẩn bị rất kĩ càng mới động thủ nhưng tối nay chưa đủ cảm xúc đã nhanh chóng tiến vào, còn rất thô bạo thúc đẩy. Ban đầu Ngọc Lan cố gắng chịu đựng nhưng sau đó cảm thấy đau rát không chịu nổi, bèn dùng sức đẩy hắn ra.

Nguyên Triệt bị chống cự kịch liệt có hơi ngẩn ra, lại nhìn thấy cô gái nhỏ kéo chăn che người, trên gương mặt cũng tràn đầy uất ức. Hắn mới sực tỉnh, vội vàng xáp đến muốn vuốt ve an ủi cô. Ngọc Lan không cho hắn đến gần, lấy chăn trùm cả người từ đầu đến chân, yên tĩnh nằm trong đó.

Nguyên Triệt ngửa đầu thở dài, hắn đúng là quá nóng vội rồi, còn bị vài thứ nho nhỏ ảnh hưởng che mờ lý trí. Lúc nãy hắn tình cờ xem qua phòng em bé, mong ước trước đây lại ào ạt tràn về. Đây là ước mơ từ kiếp trước, từ sau đại hôn hắn đã luôn luôn mong muốn cùng Ngọc Lan có được đứa con của riêng mình, lại mong nó giống như cô là một tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu.

Kết quả không có được công chúa, còn để mất luôn hoàng hậu.

Nguyên Triệt cảm thấy hối hận vì mình nhất thời xúc động làm cô không thoải mái, mới nằm xuống bên cạnh, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng. Hắn lại thở dài một hơi, mới dỗ dành nói: “Lan à, là anh không tốt, quá nóng vội rồi”.

Ngọc Lan không trả lời.

“Anh luôn mong muốn chúng ta có một đứa bé, lúc trước không làm được. Bây giờ lại có em bên cạnh, nếu cũng không được nữa, anh nghĩ chắc mình phát điên mất.” Nguyên Triệt vừa nói vừa siết chặt vòng ôm, giống như muốn khảm cả người cô vào trong lòng của hắn.

Ngọc Lan bất ngờ vùng ra, mở chăn ngồi dậy, không chớp mắt nhìn hắn.

Cô run run giọng nói: “Anh lại nói lung tung gì vậy?”

“Đủ rồi, đừng giả vờ không nhớ nữa. Đùa giỡn anh như vậy, em thấy vui lắm sao?” Nguyên Triệt nhíu mày, mắt ưng sáng quắc nhìn cô, cuối cùng quyết định ngả bài.

Cô cắn môi ngồi trên giường, tay vẫn còn kéo chăn bao bọc thân thể, cũng không dám đối mặt nhìn hắn. Qua một hồi không khí vẫn là im lặng đến buồn bực.

Khoan đã, lúc này lẽ ra cô đang giận hắn, sao tự nhiên đổi thành cô có lỗi còn bị giận ngược lại như vậy chứ?

Nhưng mà, Ngọc Lan len lén nhìn hắn, gương mặt cương nghị đang tức giận quả thật rất đáng sợ. Hắn cũng cho cô một cái liếc mắt sau đó xoay người đưa lưng về phía cô.

Ngọc Lan cảm thấy trong lòng lạnh lẽo muốn chết, nghĩ rằng hiện tại nên chạy trốn khỏi vùng nguy hiểm này càng xa càng tốt. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng đi xuống giường nhặt quần áo muốn mặc lại. Vừa mới mặc xong quần áo nhỏ, đã nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”. Đọc 𝘁гuyệ𝘯 hay 𝘁ại ~ 𝘁гu𝓂 𝘁гuye𝘯.𝐕𝘯 ~

“Đi… đi qua phòng Ngôn Ngôn.” Ngọc Lan ấp a ấp úng trả lời.

“Chưa giải quyết xong đã muốn bỏ chạy? Em nghĩ em ra khỏi đây được không?”

Chuyện gì? Hắn nói là chuyện đang làm trước đó, hay là chuyện cô đã nhớ ra mà còn lừa gạt hắn đây?

Ngọc Lan nghe câu hỏi có chút không thông, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Anh đừng làm bậy nha, ở đây không phải Đại Ngụy gì đó, ở nơi này có pháp luật đó”.

Nguyên Triệt lại trở mình lần nữa, cả thân người giống như pho tượng cổ nằm trên giường, lộ ra đường nét cơ bắp săn chắc cộng thêm da thịt màu đồng khỏe mạnh. Hắn nhếch mi nói: “Ồ, pháp luật để đối phó những tên cặn bã. Anh hiện nay phục vụ nhà nước, còn bảo vệ hòa bình thế giới. Vả lại anh với bạn gái thân mật, liên quan gì đến pháp luật đây?”

Hắn nói xong cũng bước xuống sàn nhà, vuốt sói đưa đến đem Ngọc Lan đang muốn bỏ chạy gọn gàng thả trở lại trên giường. Bản thân lại lần nữa áp xuống không cho cô gái nhỏ đào tẩu nữa. Ngọc Lan nhắm nghiền mắt chờ đợi trừng phạt, nhưng ngoài ý muốn chỉ có những nụ hôn dịu dàng như mưa rào, rải rác rơi trên mắt trên môi rồi dần dần lan xuống khắp cả người. Sau đó không báo trước, hắn kéo ra quần lót nhỏ nhắm ngay chổ hiểm yếu mà đánh tới. Ngọc Lan ưỡn người, gánh vác cơn sóng khoái cảm lan rộng từ ngón chân cho đến tận đầu, miệng cũng bật thốt ra những âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nơi đó… nơi đó trước đó đã xuyên qua, sao bây giờ có thể hôn như vậy đây.

Nguyên Triệt điên cuồng mút vào hoa huy*t của cô gái nhỏ, tạo ra những âm thanh như lưỡi nóng đang va chạm với nguồn nước, làm hai người càng trở nên điên loạn. Qua một hồi, khi làm cho cô lên cao trào lần đầu tiên, thì hắn giống như là bị điên rồi, nhổm người quỳ gối trên giường, cầm lấy tiểu Nguyên Triệt lớn mạnh không biết đã chào cờ từ bao giờ, đem đến bên miệng nhỏ của cô. Ánh mắt hắn nhìn cô một chút cũng không nhân nhượng.

Mặc kệ Ngọc Lan ủy khuất nhìn mình, hắn thở mạnh nói: “Làm cho anh giống như anh vừa làm cho em đi. Chuyện này bình thường thôi, đừng xấu hổ!”

Ngọc Lan hiểu được chuyện này là bình thường. Cô cũng tò mò xem nhiều truyện H kể cả truyện manga hay anime cũng đã xem qua. Chỉ là JAV thì chưa xem vì có chút phản cảm. Mấy cái hành động như ăn chuối này cũng đã thấy qua trong đó rất nhiều. Nhưng mà lần đầu tiên làm lại không có kinh nghiệm cũng cảm thấy có chút kì dị.

Cô nghĩ ngợi một lúc, liều mạng há ra miệng nhỏ, ngậm vào tiểu bằng hữu của Nguyên Triệt, sao đó bắt chước trong truyện miêu tả dùng tay giữ lấy phần gốc, còn khoang miệng thì lên lên xuống xuống bao lấy nam căn của hắn. Nguyên Triệt thoải mái thở ra một hơi, rũ mắt nhìn nhìn ảnh dâm mị phía dưới, lại lấy tay đặt trên tóc cô nhẹ nhàng vuốt vài cái rồi từ từ đi xuống sờ lên núi đôi mềm mại, hơi mạnh tay giật một phát mở luôn áo lót trên ngực cô. Trong lòng Ngọc Lan hồi hộp liền dùng sức bóp chặt nam căn của hắn lại. Nguyên Triệt nhíu mày, hơi run nói: “Đừng nắm chặt quá, sẽ đau”.

Cô nhổ ra phái nam mạnh mẽ đang có xu hướng muốn tăng thêm kích thước, bật ngồi dậy, lấy tay quệt miệng lên án: “Mỏi miệng quá thật chán chết”.

Nguyên Triệt cũng không nóng giận, hơi cười khẽ, ôm cô từ phía sau nằm xuống giường, bàn tay cũng đi xuống phía dưới sờ vào huyệt động đầy nước. Chuẩn bị tốt như vậy rồi cũng nên nhanh chóng dập lửa thôi.

Hắn đem một chân của cô nhấc lên, để chân cô gác trên cánh tay mình, lại đem tiểu bằng hữu đã căng cứng không chịu nổi, từ phía sau chen chúc đi vào con đường khoái hoạt dẫn đến thiên đàng.

Cái tư thế kì lạ như vậy, Ngọc Lan tưởng rằng chỉ có trong truyện tranh thôi chứ, nào ngờ ở đời thực cũng có thể làm được.

Nguyên Triệt điên cuồng thúc mạnh ở phía sau, lại sử dụng cánh tay còn lại luồn dưới thân cô, đưa bàn tay lên xoa bóp vân vê nhũ hoa phía trước. Bị tấn công dồn dập từ nhiều phía, thêm cái tư thế bá đạo thế này, còn không thể xử lý em sao?

Cả người Ngọc Lan đầy mồ hôi, đã lên cao trào một lần nữa, nghĩ rằng như thế đã đủ. Nào ngờ Nguyên Triệt không ngừng lại, hơn ba mươi phút vẫn chưa chịu đầu hàng. Hắn còn nằm ngửa ra giường lớn, nhấc cả thân người cô ngồi trên người hắn, nhưng mà sao lại để lưng cô đối diện mặt hắn thế này chứ?

Nguyên Triệt nhấc hông của cô chuẩn xác để tiểu huynh đệ của mình lần nữa tiến vào đường hầm nhỏ hẹp. Bên dưới không ngừng đẩy lên trên, còn hai tay cũng nhấc hông cô phối hợp nhịp nhàng ấn xuống. Đêm nay Ngọc Lan cảm thấy không chỉ có hắn mà cô cũng muốn phát điên luôn rồi. Bởi vì hắn chỉ nhấc hông cô một lúc rồi buông ra, ngồi dậy ôm sát sau lưng cô, hai bàn tay to se nhẹ nhũ hoa, còn cô không biết bao giờ lại tự mình vận động nhấp nhô theo nhịp điệu của hắn.

Trong phòng ngủ, giờ đây chỉ còn tiếng hai người hít thở điên cuồng, thỉnh thoảng lại có giọng cô gái ngâm nga vài tiếng, còn lại chỉ có tiếng bành bạch đập vào trong tai, âm thanh hỗn loạn không chịu nổi.

Cuối cùng Ngọc Lan không chịu được nữa, cả người đều mỏi nhừ, thở hổn hển ngã người về phía sau dựa vào lồng ngực cứng rắn của Nguyên Triệt. Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm đi, cô không có hơi sức phối hợp nữa rồi.

Nguyên Triệt cũng không giữ nổi, tiểu bằng hữu bị hoa huy*t liên tục co thắt đã muốn giương cờ đầu hàng, đỡ Ngọc Lan nằm xuống giường tiến vào bằng tư thế nguyên thủy, thúc đẩy thêm một lúc rồi phóng thích vào bên trong đám tinh binh hùng mạnh của mình.

Nguyên Triệt đưa tay quệt trán đầy mồ hôi, nằm xuống ôm lấy Ngọc Lan biểu hiện tốt ngoài sức tưởng tượng. Hắn cười khẽ, thì thầm vào tai cô: “Đêm nay, cái gì em cũng biết hết rồi nhé”.

Ngọc Lan thở hổn hển, nhắm mắt, cũng không buồn trả lời hắn.