Nguyên Triệt lái xe đến trang trại thì đã thấy Thomas và Emma ở đó. Hai người đang cùng xem ti vi và tán gẫu với ông Whaley. Emma nói chuyện câu được câu không, còn đang bận rộn không ngừng trả lời tin nhắn trong điện thoại. Bà Quyên ở nhà bếp đang bận bịu nấu thức ăn, khi thấy con trai cả mở cửa bước vào thì đã lớn tiếng hỏi Ngọc Lan có đến hay không.
Nguyên Triệt chào hỏi xong ba người ở phòng khách thì đi vào nhà bếp, trả lời mẹ: “Hôm nay Lan có chút việc bận nên không đến được”.
Ba Quyên nghe vậy vẻ mặt hơi buồn bực, cứ nghĩ đến có cô bé đến nói chuyện giải sầu một tí, ai ngờ giờ không có ai cả. Kêu bà nói chuyện với Emma, thì bà thà rằng nói với đầu gối của mình còn sướng hơn.
“Mẹ có cần con phụ không?”
“Thôi con lên trước ngồi chơi đi, cả tuần đi làm rồi cuối tuần nên nghỉ ngơi một chút”
Nguyên Triệt cười cười, đi đến tủ bếp lấy ly sạch rồi tiến đến tủ lạnh đặt ly kề sát công tắc, nước lạnh lập tức tự động rót vào trong ly, hắn uống một ngụm mới hỏi bà Quyên: “Mẹ, con định cầu hôn Lan, muốn về Việt Nam là đám hỏi. Ba mẹ sắp xếp công việc về một chuyến được không? Khoảng tháng một năm sau”.
Bà Quyên đang cộp cộp xắt củ hành, nghe con cả nói xong thì cắt cả vào móng tay đang dưỡng dài của mình, trợn mắt nhìn con trai không tin hỏi: “Mẹ có nghe lầm không vậy. Chắc không phải tại mẹ già rồi bị lãng tai đâu hả?”
Nguyên Triệt dáng vẻ tự nhiên: “Tai mẹ còn thính lắm”.
Bà Quyên cười đến nếp nhăn trên khóe mắt càng thêm sâu: “Được dĩ nhiên là được. Con muốn lập gia đình rồi dù cho ba mẹ có bận trăm công ngàn việc cũng sẽ bỏ qua hết, đi hỏi vợ cho con”.
Tuy là có chút vội vàng nhưng bà Quyên tin rằng con trai mình sẽ là một người chồng người cha tốt. Ngọc Lan tuy có chút nhỏ tuổi, nhưng dân gian có câu ‘chồng già vợ trẻ là tiên’, bà cũng không phải quá cổ hủ đối với vấn đề tuổi tác.
Bà chùi tay vào tạp dề, muốn chạy lên phòng khách để báo cho cả nhà biết. Nguyên Triệt nhanh tay bắt được cánh tay của bà, lắc đầu ra hiệu. Tạm thời hắn chưa muốn để ai biết chuyện này ngoài mẹ mình, để cho không có tiếng gió lọt đến tai cô gái nhỏ.
Suốt bữa ăn trưa, bà Quyên thật sự không hé răng về tin tức vui mừng bất ngờ mà con trai cả đề cập. Mọi người chỉ nói ít việc vặt trong cuộc sống thường ngày và ăn uống, chỉ có Emma lâu lâu sẽ nhắn tin cùng bạn bằng di động, làm cho bà Quyên rất không hài lòng.
Đối với thái độ của mẹ mình với Emma, Thomas đã biết từ lâu, cũng không tỏ vẻ gì về vấn đề này.
Nguyên Triệt ăn trưa xong, theo thói quen lấy một cuốn sách trong thư phòng ông Whaley, hướng ra bờ hồ tiêu khiển.
Emma đang giành phần rửa chén, bà Quyên tuy rất khách sáo bảo cô ấy không cần phải làm chuyện này, nhưng Emma khôn ngoan muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai nên kiên quyết giành lấy công việc. Chỉ có điều cô không biết, đợi lúc cô ra về, bà Quyên sẽ rửa chén lại lần nữa. Bởi vì bà hận nhất, chính là rửa chén ’kiểu Úc’.
************
Thomas đi ra bờ hồ, đến gần anh trai, do dự hỏi: “Cô ấy không có vấn đề gì chứ?”
Nguyên Triệt đang đọc vài trang đầu, liếc mắt nhìn hắn hỏi lại: “Đang nói ai? Nếu là Lan thì cô ấy rất khỏe rất hạnh phúc. Người khác anh không biết”.
Thomas vò đầu bứt tóc, ủ rũ nói: “Anh hai anh biết em nói về ai mà”.
Nguyên Triệt bị Thomas làm phiền, mất cả hứng thú đọc sách, trầm trầm giáo huấn: “Chú đã bao nhiêu tuổi, có chút việc cỏn con như vậy cũng rối rắm không biết giải quyết. Trong lòng thích cái gì cũng không biết? Còn cảm thấy áy náy thì tìm cách đền bù đi. Ở trên đời này không phải việc gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền, nhưng mà rất nhiều tiền thì có việc gì lại không xong”.
“Nhưng mà, anh hai, cô ấy không phải cần tiền đâu”. Thomas không biết tại sao lại đi nói giúp cho người ta.
“Anh không có nói giải quyết Ngôn Ngôn bằng tiền”.
Nói xong Nguyên Triệt lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bỏ đi.
Thomas đứng yên, rối rắm khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh hai, nhè nhẹ thở dài.
**************
“Ngôn Ngôn mau ra ăn cơm trưa đi, hôm nay tớ có làm món gà karaage cậu thích nè”.
Ngọc Lan đi vào hành lang, gõ cửa phòng của Ngôn Ngôn. Một lúc sau mới thấy Ngôn Ngôn dụi mắt mở cửa. Hai người đi ra bàn ăn đã được dọn sẵn, có hai chén cơm trắng, gà karaage chiên giòn, canh miso, còn có một đĩa cải làn xào tỏi nữa. Ngôn Ngôn nhìn thấy bụng đã muốn sôi lên, vội vàng cầm đũa gấp một miếng gà chấm vào sốt mayonaise, đưa lên miệng cắn một miếng lớn.
“Lan Lan à, sau này tớ phải cưới cậu mới được”.
“Thôi cám ơn, tớ không thích bách hợp đâu”.
“Thời đại gì rồi còn phân biệt như thế, kể cả chính phủ Úc cũng đang trưng cầu dân ý về luật hôn nhân đồng giới rồi đấy. Tớ không biết đâu, cho dù sau này cậu có lấy chồng, tớ cũng sẽ dọn vào ở với vợ chồng cậu”.
“Ồ, anh hai của cậu có vẻ thích điều này”.
Ngôn Ngôn đang nuốt miếng gà, liền mắc nghẹn. Cô ấy nhanh tay bưng chén canh miso uống gần quá nửa chén mới cảm thấy khá hơn. Sau đó trợn mắt nói: “Nếu là anh ta có cho vàng tớ cũng không dám dọn vào đâu. Tính chiếm hữu của anh ấy lớn như vậy, tớ sợ mới ngồi trong nhà anh ta mười phút, toàn quân đã bị diệt rồi đấy”.
“Cậu nói nghe ghê quá đi, giống như người ta là sát thủ vậy”.
Ngôn Ngôn gắp một đũa cơm cho vào miệng, khép miệng nhai một hồi mới đáp: “Tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ cảm thấy khi mà bị anh ta liếc mắt một cái giống như tim gan phèo phổi gì cũng lộn tùng phèo trong bụng đấy. Tớ để ý nha, khi mà tớ làm cho cậu bực á, ảnh lạnh lùng như có thù với tớ vậy đó.
Cậu còn nhớ hồi ở hội hoa xuân không, lúc anh ta bẻ tay tên dê xồm đó hả, ánh mắt của anh ta giống như muốn giết người vậy. Sao lại có người có sát khí nặng như vậy chứ”.
Ngọc Lan vừa nghe Ngôn Ngôn lảm nhảm vừa cố nuốt cơm xuống cổ họng. Trong lòng rối loạn suy nghĩ một chút, mới bào chữa cho người yêu: “Anh ấy làm trong quân đội chắc là có thói quen nhìn người để ý quan sát thôi, không có gì đâu”.
“Cậu đúng là đang yêu nên ‘trong mắt tình nhân hóa Tây Thi’ rồi. Không phải tớ vì chuyện với thầy Thomas mà nói xấu người nhà Whaley đâu. Tớ thấy tính tình anh ta gia trưởng như vậy sợ là tương lại cậu phải chịu khổ rồi. Nhưng nếu cậu thuận theo sắp xếp của anh ta, thì không chừng sẽ có một cuộc sống êm đẹp hạnh phúc”.
Lúc trước Ngôn Ngôn thấy Nguyên Triệt rất tốt, người đẹp trai cao ráo, có gia cảnh tốt, lại có thu nhập ổn định, cảm thấy Lan Lan quen với hắn sẽ có được hạnh phúc. Nhưng qua chuyến đi chơi Melbourne này, Ngôn Ngôn lại thấy một mặt khác, trong mắt hắn chỉ có Ngọc Lan đó là điều đáng mừng nhưng mà luôn dính sát thì lại làm người ta có cảm giác không có tự do. Hoặc giả là nói, nếu như cô có bạn trai cũng mong mình có được không gian riêng tư một chút.
Ngọc Lan nghe bạn nói, giống như bị trúng tim đen, cả người bần thần một lúc. Cô thật sự lo sợ Nguyên Triệt sẽ không tôn trọng ý nguyện trong cuộc sống của cô, mà lại vẽ đường cho hưu chạy. Hắn kiếp trước đã lên đến chức Thái tử, quyền lực đều tập trung về một mối, đã quen ra lệnh cho người khác. Bây giờ hắn ở thời đại này, không biết có thay đổi hay không đây.
Có nhiều khi cô thật sự tò mò đến mức muốn hỏi hắn vì sao hắn có mặt ở nơi này, vì sao hắn là con của nhà Whaley, vì sao hắn có thể thành thục sử dụng những đồ vật ở hiện đại như thế này, vì sao có thể nói tiếng anh, vì sao có thể đi làm lính không quân…. Còn có rất nhiều rất nhiều câu hỏi vì sao mà cô muốn biết lời giải. Chỉ là nếu cô nói ra sự thật mình đã nhớ lại, có lẽ hắn không nói hai lời sẽ bắt cô cùng hắn kết hôn lại lần nữa rồi sinh con cho hắn, ở nhà an tâm làm một người vợ đảm đang chăm lo cho gia đình. Kể cả việc cô đi tìm việc làm, sợ rằng hắn cũng sẽ không muốn. Tình cảm hắn dành cho cô thật sự quá lớn, đến nỗi làm cô nghẹt thở trong đó, lại có cảm giác sợ tình yêu của mình quá nhỏ bé, không đủ để đáp trả cho những hi sinh của hắn.
Còn một điều quan trọng hơn hết, nguyện vọng mà cô muốn làm sau khi tốt nghiệp đại học, so với chuyện kết hôn làm một người nội trợ hoàn toàn trái ngược nhau.
“Này cậu còn suy nghĩ nữa tớ ăn hết gà luôn đấy”.
“Cậu cmn giỏi thật, tớ chiên cả kí lô gà cậu cũng ăn hết luôn hả. Cậu dám đụng đến miếng cuối cùng này, tớ thề sẽ diệt cậu trước”.
Tiếp theo lại là một màn phân tranh cao thấp xem ai giành được miếng thức ăn cuối cùng trong căn nhà trọ không lúc nào yên tĩnh của hai cô sinh viên nhỏ.
**********
Tối nay lại là một đêm cuối tuần bận rộn tại nhà hàng - quán rượu Gungahlin.
Ngọc Lan nhìn đồng hồ treo trên tường, thở phào một cái, đã chín giờ rưỡi chỉ còn nửa tiếng nữa đã có thể tan ca rồi.
“Này cô gái xinh đẹp, cho tớ một ly bia đi”.
Ngọc Lan đang đứng lau khô ly mới rửa, nghe giọng nói có phần quen quen, quay qua nhìn thì thấy Nathan mặc áo thun, bên ngoài khoát áo khoát bằng da hầm hố màu đen, vừa cười vừa hô lớn.
Cô thấy vậy bỏ công việc đang làm dang dở, lấy ly sạch rót bia lạnh cho cậu ta, lại nhận tiền bỏ vào máy thu ngân. Công việc quen thuộc nên cô làm như nước chảy mây trôi, không đến hai phút đã xong. Sau đó mới vừa lau khô ly vừa nói chuyện với cậu bạn học: “Tối nay cậu không có ca làm à? Tớ nghĩ thứ bảy phải bận rộn lắm chứ?”
Nathan nhún vai trả lời: “Tớ xin nghỉ bệnh đấy, mấy bữa tăng ca mệt muốn chết rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Cậu không xin việc chỗ tớ à, sao không thấy họ phỏng vấn cậu vậy?”.
Ngọc Lan cười lắc đầu: “Tớ sợ làm nhiều quá học không nổi”.
“A… Tiếc thật đấy. Này Michelle, khi nào cậu tan ca? Có muốn đi chơi một vòng không? Tớ chở cậu đi ngắm cảnh đêm bằng xe mô tô”.
Ngọc Lan nghe cậu ta nói mới hiểu được, phong cách ăn mặc bụi bặm của cậu ta là từ đâu ra. Trong một giây cô nghĩ rất muốn trải nghiệm cảm giác này, nhưng ý nghĩ chỉ phớt qua đầu một chút, cuối cùng cắn môi nói: “Thôi đi, làm xong tớ phải cùng về với Jenny”.
Nathan chưa bỏ cuộc nói: “Tớ chở Jenny về nhà trước rồi quay lại chở cậu. Đi đi tớ biết chỗ này ngắm cảnh đêm đẹp lắm đấy”.
Ngọc Lan còn chưa kịp trả lời đã có người giúp cô từ chối.
“Phiền cậu quá, Nathan phải không? Tôi chở bạn gái tôi về nhà được rồi”.
Nathan hơi giật mình, ở Úc không phải lúc nào bạn trai cũng đưa rước bạn gái. Đa số dân Úc từ lúc mười tám tuổi đã biết lái xe và mua xe riêng, hơn nữa tính tự lập rất cao sẽ không cần người khác đưa đón. Không ngờ cậu muốn lấy lòng người đẹp, lại bị thất bại trong gang tấc.
Cậu ta đứng bật dậy từ trên ghế xoay ở quầy bar, lắp bắp nói: “Vậy, vậy à… cũng không có phiền gì, thật không có”.
Ngọc Lan thở dài, thật sự mà nói không chỉ có cô cùng Ngôn Ngôn, mà bây giờ ngay cả thanh niên trưởng thành như Nathan bị Nguyên Triệt híp mắt nhìn một cái, cũng đã nói năng lắp bấp không rõ như vậy rồi.
Cuối cùng cậu ta thất tha thất thểu đi về. Ngôn Ngôn thấy không đành lòng nên bảo cậu ta đưa cô ấy đi hóng gió một lát. Nathan có đồng minh, làm giảm bớt sự tự ái của đàn ông, cầu còn không được.
Ngọc Lan được Nguyên Triệt đưa về đến nhà, hôm nay hắn cũng không rời đi mà đi theo cô vào trong nhà. Hắn cũng không như bình thường chỉ ngồi ở phòng khách chờ đợi. Ngọc Lan đi vào phòng ngủ lấy quần áo muốn tắm rửa, vừa quay người muốn ra ngoài đã thấy hắn đứng ở cửa phòng của cô, làm cô hoảng sợ hét một tiếng.
“Anh… anh làm cái gì đi đứng không tiếng động vậy, làm em hết hồn luôn đó”.
“Có tật giật mình?”
Ngọc Lan trừng mắt nhìn hắn, cũng lười tranh luận, muốn đi đến phòng tắm. Mùi thức ăn và bia rượu trên đồng phục làm cho cô bứt rứt không chịu được. Nguyên Triệt đứng cản đường phía trước, không có ý nhúc nhích.
Cô bực tức nói: “Xin phiền Thái tử điện hạ tránh qua một bên, em muốn đi tắm”.
Nguyên Triệt kinh ngạc, tránh không được xúc động lay bả vai của cô: “Em nói cái gì?”
“Cái gì chứ, không muốn gọi thái tử vậy gọi bệ hạ được không? Mời tránh qua một bên cho dân nữ đi tắm một cái. Em chịu hết nổi rồi nè”.
Nói xong cô nhanh chóng chui qua cánh tay đang chắn ở cửa của hắn, chạy vào phòng tắm khóa cửa lại. Trên trán mồ hôi lạnh toát thành từng đợt, đúng là xúc động là ma quỷ, suýt nữa là cô đã bị lộ rồi.
Ngọc Lan nhanh chóng tắm xong rồi đem quần áo dơ vào phòng giặt đồ, khi đi qua ngang phòng ngủ thấy Nguyên Triệt ngồi trên giường của cô nhìn ipad đã bị vỡ, nhìn đến xuất thần. Cô nhanh nhẹn trở lại phòng ngủ, hắn ngẩng đầu nhìn cô mới đặt câu hỏi: “Sao nó bị vỡ vậy?”
Cô im lặng một lúc rồi đáp: “Em cũng không biết nữa, có lẽ do em làm rơi xuống đất trong lúc ngủ”.
Nguyên Triệt lại nhìn nó một lần nữa mới để sang một bên, kéo tay cô ngồi trên đùi mình, vừa ôm vừa cúi xuống hít một hơi mùi sữa tắm hoa oải hương thoang thoảng trên người cô. Ngọc Lan bị hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào trên cổ liền cảm thấy nhột nhạt, muốn tránh đi. Hắn không cho cô toại nguyện càng ôm chặt thêm một chút, lại nâng cằm người yêu hơi kéo về phía mình, sau đó hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của thiếu nữ.
Hai người quấn quýt một hồi, Nguyên Triệt càng đẩy mạnh tiến độ hôn, mới đầu chỉ là nhẹ nhàng ma sát ở bên ngoài cánh môi, sau đó mới bắt đầu dùng lưỡi tách hai phiến môi hồng hào hơi thô bạo mút lấy đầu lưỡi bên trong khoang miệng của cô gái nhỏ. Hắn vừa hôn vừa mút một lúc lại đẩy đầu lưỡi nóng như lửa của hắn vào sâu trong miệng người yêu, muốn cô cũng giống hắn mút lưỡi như vậy. Ngọc Lan bị hắn chỉ dẫn nhiều lần cũng đã quen, dần dần theo hắn cũng sa đọa trong đó.
Hôn môi một hồi đã thấy bàn tay hắn đi chu du khắp nơi trên người cô, ban đầu còn e dè bên ngoài quần áo chà xát, chỉ một lúc sau tay đã chui vào bên trong áo ngủ nhẹ nhàng ma sát vân vê nụ hoa nho nhỏ. Ngọc Lan bị ngón tay hơi chai sần của hắn đụng chạm điểm mẫn cảm liền rùng mình một cái.
“Đừng mà, Ngôn Ngôn sắp về đến rồi”.
“Sợ cái gì, người yêu nhau làm chuyện này cũng là bình thường thôi. Em còn thiếu nợ anh đấy”.
Nói xong còn rất vô lại kéo áo cô lên cao, lại cúi xuống mút mạnh nụ hoa hồng trên ngực cô gái. Hắn còn dùng lưỡi vẽ vòng quanh loạn xạ trên đó, lại lấy tay nhào nặn bên kia không ngừng làm cho cô muốn điên loạn trong sóng tình và khoái cảm. Ở trong dục vọng đã được thắp lên, cô hổn hển nói: “Anh… đóng cửa phòng lại trước đi”.
Nguyên Triệt ngẩng đầu liếm môi, để cho cô nằm xuống giường xong mới đi đến đóng cửa lại, còn cẩn thận bấm chốt khóa. Trước khi muốn trở lại đã bị cô gái nhỏ nũng nịu nói: “Anh tắt đèn luôn đi, sáng như vậy… kì cục quá”.
“Không được, đêm nay là em nợ anh, em phải nghe lời anh hoàn toàn không được có ý kiến”.
Nói rồi hắn nhanh chóng đè lên người cô triển khai kế hoạch đòi nợ đã ấp ủ gần cả tuần nay. Đêm nay dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng sẽ không thoát được lòng bàn tay của hắn.