Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 74: Tức giận




Không còn cảm giác, nhưng có chút thuốc mỡ dính lại.

Mặt cô đen sì, Trương Đình họ khẽ, lúc này mới hơi mất tự nhiên mà lên tiếng: “Bác sĩ nói không sao, nghĩ ngơi một thời gian là khỏi. "

Còn nghỉ ngơi một thời gian là khỏi

Khoan đã, bác sĩ? “Em mãi không tỉnh, tôi lo lắng nên mới gọi bọn họ đến xem sao..?"

Lâm Quân Dao nín thở một hơi: “Bọn họ nói sao...?"

Trương Đình nhìn cô, dè dặt lên tiếng: "Không có gì đáng ngại!”

Lâm Quân Dao không chịu nổi nữa, ném chiếc gối vào mặt Trương Đình, quát lớn: “Tôi muốn kiện anh, đây rõ ràng là một cuộc bạo dâm, tên khốn kiếp, anh nhìn xem trên người tôi xem còn chỗ nào lành lặn không hả. ?"

"Tôi muốn kiện anh, Trương Đình, tôi muốn rời khỏi đây... Trương Đình để mặc cô phát tiết xong, mới từ tốn ngồi xuống bên mép giường, Lâm Quân Dao thở hồng hộc, quay mặt đi không muốn nhìn hắn.

Trương Đình nhìn cô một lúc, cuối cùng thở dài, kéo chăn cho cô. “Em muốn sao cũng được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa....

Lâm Quân Dao không đáp, Trương Đình cũng chỉ nói một câu đó rồi im lặng ngồi ở bên cạnh cô. Ánh mắt Lâm Quân Dao có chút rối loạn, hai bàn tay giấu trong chăn của cô cũng khẽ siết lại.

Hắn đã biết điều gì rồi sao?

Lâm Quân Dao không dám suy đoán, chỉ sợ đêm qua, là hắn cố tình phát tiết, là hắn đang ra đòn phủ đầu, cảnh các cô chăng ? “Đừng nghĩ linh tinh nữa, nghỉ ngơi trước đi, cần gì thì gọi tôi!”

Bọn họ cứ im lặng rất lâu, đến khi thuộc hạ của hắn đến gõ cửa, Trương Đình mới chịu rời đi. Lúc này, Lâm Quân Dao mới thở ra được một hơi. “Cô Dao, Trương lão đại nói mấy ngày nay cô cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, cần gì chúng tôi sẽ mang đến, tạm thời không nên ra ngoài...

Lâm Quân Dao hít sâu một hơi, tầm mắt lại một lần nữa đưa ra ngoài cửa sổ, một lát sau, không biết là nghĩ đều gì, cô chợt thở dài. "Hắn muốn giam lỏng tôi bốc lâu?"



Người làm ngần ngại: “Cô Dao đừng nói thế, Trương lão đại nói trên người cô còn có vết thương, không tiện ra ngoài... "À...” Lâm Quân Dao bỗng nhiên cười khẩy, không hiểu là đang mỉa mai điều gì, nhưng sau tiếng cười này của cô, người hầu đều nhìn nhau, cuối cùng đều im lặng lui ra ngoài.

Cô siết chặt bàn tay, thầm nghĩ đến khả năng xấu nhất. Trương Đình, quả nhiên, hắn vẫn luôn đề phòng cô, đột nhiên, cô có chút cảm khái, người đời nói quả không sai, một lần bị rắn cắn, trăm năm sợ dây thừng. E rằng, Trương Đình cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn tạo ra một cái lý do lãng xẹt như vậy để nhốt cô, xem ra cũng là không còn cách nào khác.

Mấy ngày sau đó, Lâm Quân Dao rất ngoan ngoãn ăn ngủ, Trương Đình lại chơi trò mất tích với cô, nhưng chẳng qua, cô vẫn phát hiện ra, mỗi khi đêm buông thật muộn xuống, người đàn ông này mới quay về phòng, hắn lắng lặng nằm một bên, không lên tiếng, không kinh động đến cô, cứ như vậy ngủ, đến sáng sớm, lại nhân lúc cô chưa tỉnh mà tiếp tục rời đi.

Có một tối, cô phát hiện, bên bả vai hắn lại có thêm một lớp gạc băng bỏ.

Một năm này, thứ cô ngửi thấy nhiều nhất, chính là máu. Dù được băng bó cẩn thận đến đâu, cô vẫn có thể ngửi ra. Đợi hơi thở của hắn yên ổn, cô không kiềm lòng được, quay lại muốn kiểm tra một chút.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt luôn cau lại, trông rất mệt mỏi.

Vết thương kia không dài lắm, nhưng có lẽ rất sâu, máu vẫn còn chưa kịp đông lại, chảy đầm lớp băng gạc. Lâm Quân Dao lúc này, không thể nào sắt đá đến mức không cảm thấy đau lòng. Cô rất muốn biết nguyên nhân, nhưng cô lại chững lại, khuôn mặt khẽ nhăn lại, lộ vẻ khó xử mà không dám gọi hắn dậy.

Cuối cùng, cô vẫn dứt khoát quay người đi. Không khí trong phòng, ngột ngạt vô cùng.

Mà đêm đó, Lâm Quân Dao mất ngủ. Cô nghe rõ tiếng người bên cạnh thức dậy, tiếng bước chân hắn rời đi, nhưng trước sau, bản thân vẫn không một lần quay lại. “Cô Dao, Trương lão đại cử chúng tôi đến khu huấn luyện...

Một ngày nọ, một đám thuộc hạ đến nói với cô như vậy, Lâm Quân Dao hơi sững người, dường như cô đã quên mất chuyện huấn luyện trước đó.

Nhưng cô không hiểu, nếu như hắn đã biết ý đồ của cô, vậy tại sao vẫn còn muốn cho cô huấn luyện? Lần này, Trương Đình cũng không xuất hiện. Cô được đám người kia đưa đi rất xa, đi mất nửa ngày, cuối cùng đến một cánh rừng lớn, rộng không thấy điểm cuối. “Xin lỗi!” Bốp!!

Lâm Quân Dao vừa mới xuống xa, còn chưa định hình được không gian xung quanh thì trước mắt đã tối sầm. Cô thầm mắng một tiếng, đảm biến thoái này!

Lần này tỉnh lại, cô thấy mình nằm ở một khoảng không rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, so với căn phòng tối lần trước, thì rõ ràng là khác xa một trời một vực. không biết là có phải do phản xạ đối với xung quanh của cô qua mạnh mẽ hay không, nhưng đúng lúc đảm thú dữ xung quanh tiền lại, cô lại giật mình mà tỉnh lại.

“Ôi địch, trận thể này có phải quá khủng bố rồi không ? Làm Quân Dao cảm thấy đầu óc nhất thời đều choáng vắng rồi, xung quanh đầu phải một vài con thủ, đây quả thật chính là cả một bầy lớn, hơn nữa, con nào con đấy dường như là đã bị bỏ đói rất lâu rồi, ảnh mắt chúng nhìn cô, đều tỏa ra sự đói khát không thể nào che dấu được. Trương Đình lần này lẽ nào quả thật muốn cô xuống chầu diêm vương thật rồi?

Hai người chẳng qua mới chiến tranh lạnh một thời gian, mà tên đó dám lỗi cô đến đây bạo ngược. “Đại khốn kiếp, cái gì mà đích thân dạy tôi chứ, anh rõ ràng là đang muốn ngược chết tôi mà."

Trước đó, trong lòng Lâm Quân Dao còn cảm thấy có lỗi không thôi, nhưng nhìn tình cảnh này, sự cảm khái xấu hổ còn xót lại trong lòng mình hoàn toàn tiêu tán. Quả nhiên xã hội đen là không thể nói lý lẽ bình thường được mà

Một con hổ lớn đầu đàn đột nhiên gầm lên hăm dọa, Lâm

Quân Dao giật mình, lúc này, điều quan trọng nhất chính là thoát khỏi lũ động vật chuyên ăn thịt này mới được. Lần trước còn ở trong đặc khu, lúc ngấp ngoải sắp tiêu đời, Trương Đình còn có thể xuất hiện, nhưng hôm nay, hắn còn chẳng thèm đi cùng cô, nếu như lần này cô ngã xuống, thì nhất định là xác định thành thực phẩm lót dạ cho đám sinh vật trước mặt này rồi.

Lâm Quân Dao khóc không ra nước mắt, đột nhiên cô nhớ đến Khúc Vận, xem ra, mấy bài huấn luyện của Khúc Vận trước đó với cô vẫn là còn nương tay chán.

Thế mà lúc đó cô còn không ngừng ai oán, quả nhiên là có tiếp xúc thì mới có so sánh được.

Cô lần nữa sờ lên người, thật may là đám người đó lấy dụng cụ của cô đi, nhưng vẫn còn lương tâm vứt lại cho cô con dao găm để phòng thân. "Được rồi, hôm nay nếu không phải lũ chúng mày chết thì là tạo chết rồi.

Mắt cô đanh lại, ánh sáng tập trung tụ lại một điểm, một giây sau, liền xông vào quần nhau với bầy thú. Ở một nơi khác, Diệp Tử bằng bỏ vết thương cho Trương

Đình, vừa cùng đám đàn ông quan sát quá trình Lâm Quân

Dao ở bên kia vật lộn.

Viêm Thần lần này không ngờ lại đem Khúc Vận theo. Khúc Vận là sát thủ số một của Hồng Loan, không lâu trước còn diệt cả đội ngũ sát thủ hàng đầu do đích thân Hồng Thiên đào tạo ra, chưa nói đám người này có phản ứng gì, nhưng đám thuộc hạ xung quanh đã dùng hàng loạt những ánh mắt thù địch mà găm lên người cô. Khúc Vận sớm đã chẳng quan tâm người ngoài, trong mắt cô bây giờ, cũng chỉ còn lại đứa con gái ngốc nghếch không có tiền đồ trong màn hình kia mà thôi.