Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 72: Người nhà 2




Nhưng ở một nơi hầm cọp hang hổ như thế này, sao lại có một đứa trẻ đáng yêu như vậy?

Thật kỳ quái, không phải đám người này cũng buôn bán trẻ em chứ? Một đứa trẻ đáng yêu như thế này, nhất định là cũng bị đám người mất lương tâm đó chú ý đến. Nghĩ vậy, cô vội bế đứa trẻ lên, một lát dựa vào Trương Đình, không thể để đám người đó mang con bé đi bán được. “Chị gái bế bảo bảo, được không?"

Cô bé nghẹo đầu nhìn cô, hai mắt chớp chớp, ngón tay nhỏ còn vô thức đặt lên cặp môi nhỏ như đang suy nghĩ. “Chị gái rất xinh, nên được!”

Cô phì cười, bế vội đứa bé lên vuốt ve.

Hồng Thiên nhíu mày thật chặt, đám thuộc hạ xung quanh như hít phải một ngụm khí lạnh, sợ hãi mà mặt đổ đầy mồ hôi.

Chết thật rồi...

Khỏe môi Trương Đình dâng lên một nụ cười.

Hồng Thiên liếc mắt nhìn hắn, có chút tức giận, hắn hoàn toàn ngó lơ, nhìn lại cô gái kia, liền dịu dàng lên tiếng: "Lại đây đi!”

Lâm Quân Dao ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, ảnh mắt chạm đến Hồng Thiên, cánh tay cô còn vô thức mà làm hành động như che chở cho bảo bảo trong tay. Hình ảnh này, lọt hết vào tầm mắt của mọi người, cuối cùng lại biến thành hình ảnh một chú gà mẹ đang không ngừng che chở cho gà con bé bỏng.

Lại một ngụm khí lạnh. Mặt Hồng Thiên sầm xuống. “Chị gái, chị gái năm nay bốo nhiêu tuổi rồi?"

Bảo bảo trong lòng ngó đầu ra hỏi.

Lâm Quân Dao mỉm cười dịu dàng, cũng từ tốn đáp lại: "19!"

"Oa, oa...chị gái thật là trẻ, chủ bố của cháu đã 34 tuổi rồi, Trương Đình nghe thấy vậy, cốc đầu con bé một cái: “Ăn đã già rồi!” nói vớ vẩn!"

"Anh đừng đánh con bé như thế.." Lâm Quân Dao sợ hãi vội vàng kéo con bé sang một bên, ai biết sức lực của một người đàn ông to lớn như hắn có làm con bé bị thương không chứ... “Cũng đâu phải con của em, em cuống cái gì chứ..?"

Thấy hành động của cô, Trương Đình bực mình lên tiếng. Hồng Thiên lần này lại không đồng tình với hắn: “Cậu đừng có giận cá chém thớt, con bé mà có chuyện gì, cậu đợi mà ăn nói với Diệp Tử đi!"

"Tôi lại nghĩ rằng, người cô ấy hỏi tội đầu tiên lại là anh đấy!” Trương Đình cười mỉm cười.

Hồng Thiên bực tức, nhưng không nói lại được. Lâm Quân Dao nghe hai người đàn ông nói chuyện, nhất thời cảm thấy mọi chuyện đều khó hiểu.

Cô cúi xuống nhìn đứa bé ở trong lòng, cô bé cũng rất thiện chí mỉm cười với mình. “Chị gái, chị không thích bố bố của em sao?"

Lâm Quân Dao nghi hoặc: "Sao cơ. ?"

Cô bé kia vươn cánh tay múm míp của mình ra, không ngần ngại chỉ về phía Hồng Thiên: “Đó...bố bố của em!” Đoàng đoàng!

Lâm Quân Dao lúc này, dường như cảm thấy xung quanh đều là tiếng nổ kinh hoàng, cả người đột nhiên hóa đá, cô trượt tay, may mà cô bé kia đã lớn rồi, mặt đất lại không xa, con bé tuột khỏi tay cô, liền lon ton chạy về phía Hồng

Thiên.

Mà tên ma vương đó, khuôn mặt hắn lúc này liền lập tức mềm đi, ánh mắt thậm chí còn có một chút dịu dàng, cô nhớ lại một chút, hình như là, đối với người phụ nữ lần trước, hắn cũng như vậy.

Cô bàng hoàng nhìn Trương Đình, nhưng chỉ đổi lại cái gật đầu từ hắn.

Mẹ nó, người cô lúc này lại đột nhiên nóng bừng lên, không phải nóng bình thường, mà là vô cùng xấu hổ, cái cảm giác chính là, không biết giấu mặt vào đầu... Thảo nào không khí lại có phần kỳ quái như vậy, trời ạ, cô vừa rồi đã suy nghĩ cái gì thế? Hắn ta buôn bán trẻ con, hắn có thể đem con mình đi bán hay sao? “Hình như cô rất có ý kiến đối với tôi thì phải?"

Hồng

Thiên đùa nghịch với con gái, buông một lời bâng quơ.

Nhưng đủ làm Lâm Quân Dao sợ hết hồn. “Không, không có. Hiểu lầm thôi!”

Hồng Thiên hừ lạnh một cái.

Lâm Quân Dao tức giận, vừa xấu hổ vừa lườm người đàn ông bên cạnh mình một cái

Trương Đình ngược lại chỉ cười, cô càng nhìn, càng cảm thấy nụ cười của hắn chướng mắt.

Trương Đình hạ giọng rất nhỏ, bên tại cô lên tiếng: “Tôi không biết rằng, em lại thích trẻ con như thế đấy..! “Thích...cái đầu anh đấy, món nợ của chúng ta còn chưa tính xong đâu!” Cô trợn mắt gắn lại. Hắn lại rất cao hứng mà cười. “Chị gái, chị thấy bố bố em thế nào..?"

Bé con đứng trong lòng Hồng Thiên, một nguy hiểm, một thánh khiết, nhìn sao cũng không thấy chút hòa hợp nào, nhưng mà cô bé kia lại rất tự hào mà cất tiếng hỏi. Lâm Quân Dao nuốt nước bọt nhìn Hồng Thiên, dù chỉ là một câu hỏi bâng quơ, nhưng dường như cô thấy hắn cũng đang nhìn mình, hình như cũng đang đợi cô trả lời. Trong lòng không khỏi khẩn trương một chút, cô vội thất ra hai chữ: "Uy mãnh!”

Đúng, cô ngẫm nghĩ, từ này là rất hợp lý, không quá hoang dã, không quá nho nhã, chuẩn Cô bé mỉm cười toét, được đà lại chỉ sang Trương Đình: “Vậy chú bố thì sao?"

Lâm Quân Dao nghiến răng, Trương Đình biết cô còn tức giận, liền lập tức khẽ trừng mắt cảnh cáo, nhưng mà mọi chuyện đã muộn. “Đáng chết!” Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

Cô đem hết tức giận, phun ra trong hai chữ

Đám thuộc hạ không nhịn được nữa, đều bật cười thành tiếng. Lâm Quân Dao thấy vậy, khẽ nuốt lại lời còn lại, nhưng dường như, không khí có vẻ thoải mái đi rất nhiều. Đến khuôn mặt Hồng Thiên cũng có nét cười mỉa mai hiếm có.

Nhưng mặt Trương Đình thì đã tối sầm, cả người toát ra hàn khí cực lạnh. “Giỏi lắm!” Hắn như ma quỷ nghiến ra được hai chữ này, không nói không rằng lên bế thốc cô lên ngang lưng, xách như xách một con khỉ mà bước đi. “Anh bỏ em xuống. “Đại ca, ngại quá, người nhà hư hỏng, cần được dạy dỗ lại, không tiến vậy!” Trương Đình lên tiếng, bước chân đã sớm đứng dậy rời đi.

Hồng Thiên không phản đối, ngược lại lên tiếng dặn dò: “Lần sau huấn luyện, đừng làm phí phạm vật thí luyện của tôi nữa, đắt tiền lắm đấy!”

Trương Đình: “Yên tâm, tôi sẽ trả đủ!" Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Hai người nhanh chóng biến mất, lúc này bảo bảo nhỏ trong lòng Hồng Thiên mới cào cào áo hắn mà lên tiếng: “Bố bố, chú bố hình như rất thích chị gái nhỏ nhỉ?"

Hồng Thiên xoa đầu con gái: “Ừ” Bảo bảo lên non nớt lên tiếng: "Vậy thì không được, chú bố đáng sợ như vậy, sẽ làm chị gái nhỏ bị thương thì sao?"

Hồng Thiên: “Con thích cô ấy thế sao?"

Bảo bảo suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Cũng không phải...nhưng chị gái nhìn qua rất hiền, nếu chị ấy còn ở đây, con mỗi ngày đều có thể đến tìm chị ấy chơi cùng!” Hồng Thiên nhíu mày: “Đám bạn ta cử đến chơi cùng con không tốt sao?"

Bảo bảo nghe đến đây liền nhíu mày: “Bọn họ đều rất tốt, nhưng chẳng ai chịu chơi đàng hoàng với con, bọn họ đều giống chị gái, đều sợ bố bố!"

"Vậy sao còn muốn chơi cùng cô ấy...?"

Hồng Thiên bắt đầu có chút khó hiểu vì tư duy của con gái mình rồi. “Vì chị gái nhỏ là người chủ bố thích đó, mami nói rồi, hai người thích nhau rất nhanh sẽ thành người nhà, như bố bố và mami vậy đó, nên sau này chị gái nhỏ sẽ là người nhà của con rồi!”

Hồng Thiên không nói gì, ánh mắt hắn còn vương nét cười, nhưng khuôn mặt đã hiện chút suy tư. Sau khi con gái rời đi, hộ pháp Thiên có hỏi: "Lão đại, vậy người chúng ta cử đi quan sát cô ta, có cần tiếp tục không ?"

Hồng Thiên ngừng một lát, sau đó mới lên tiếng: “Không cần nữa, cậu ấy chọn cô ta rồi thì mặc đi!"

"Vâng!”