Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 71: Người nhà




Phía trên đài quan sát, Trương Đình khoanh tay, một mực chăm chú quan sát động tĩnh bên trong căn phòng tối kia. Mấy tên thuộc hạ nhìn đồng hồ, 10 tiếng đã trôi qua rồi, trước đây các sát thủ của tổ chức được đào tạo, 10 tiếng là mức kém nhất rồi.

Nhưng cô gái này, dường như đã kiệt sức đến nơi rồi, nhưng đối thủ của mình, lại hầu như chưa bị một chút thương tổn nào cả. “Trương lão đại, người phụ nữ này có chút vô dụng, hay là bỏ đi...?"

Tên quản lý nơi này chán ngán, cuối cùng lên tiếng. Mặt Trương Đình hơi nhăn lại, nhưng ánh mắt trước sau vẫn chỉ chăm chủ lên màn hình. Người phụ nữ kia vật lộn với thứ đó 10 tiếng đồng hồ vẫn còn chưa thoát được, còn khiến cho bản thân nhếch nhác đến như vậy, xem ra trước đó, là hắn đề cao khả năng của cô rồi. "Vân,mở cửa. !!" Trương Đình lên tiếng...

Vẫn hơi ngạc nhiên: “Anh muốn cứu cô ta..?"

Hắn không hiểu, Trương lão đại cứu một người vô dụng làm gì? “Nhanh lên!

Vân ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa, Trương Đình còn không mặc đồ bảo hộ, liền trực tiếp thân không nhảy xuống phía dưới. “Hộ pháp, độ cao chỗ này cũng phải trên 500m đấy, ngài ấy thân không sao chứ?"

Vân hừ lạnh, vỗ mặt cậu ta: “Đấy là cậu còn chưa nhìn thấy ngài ấy nhảy từ 1000m xuống thôi!” Tên thuộc hạ nghe xong mặt liền co rút.

Lâm Quân Dao và thứ kia quần nhau, cô lần này thực sự đã kiệt sức, cả người lúc này bắt đầu mơ hồ, chân tay loạng choạng không còn sức, hành động chống trả lúc này, chỉ là những phản xạ cuối cùng.

Vào lúc cô cho rằng, bản thân sẽ ở chỗ này mà bị thứ kia dẫm chết, thì đối diện lại phát ra hai tiếng động. Một tiếng, giống như là tiếng máy khoan cắt ngang đồ vật, mà tiếng còn lại, là âm thanh nặng nề đổ xuống. Cô năm nhoài ra đất, cả người dạng hình chữ đại, tư thế vô cùng mất thẩm mỹ.

Mẹ nó, chết rồi thì còn cần thẩm mỹ làm gì nữa! “Còn không đứng dậy..?"

Trong bóng tối, một giọng quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa vang lên.

Tuy chiến đấu lâu như vậy, nhưng vào lúc này, giọt nước mắt đầu tiên mới trào ra. “Trương Đình...?"

Hằn nói sẽ dạy cô, lẽ nào chính là cái này?

Hình như cô hoàn thành không tốt nhỉ? "Không thể trách em, là anh không báo trước?"

Hằn cất dạo trên tay mình đi, bước từng bước rắn rỏi đến chỗ cô, dường như cô không còn sức nữa, hắn đến bên cạnh cô rồi, cô cũng chẳng buồn ngồi dậy. Trương Đình không vội đỡ cô, hẳn khuỵu gối, nhìn khuôn mặt đang thở yếu ớt của cô trong bóng tối. “Thế nào. ? Mới đó đã không chịu nổi rồi...?"

Lâm Quân Dao bĩu môi, nhưng sau đó lại cười. Nhưng cô dường như lại nhầm một lần nữa, vốn cho rằng Trương Đình là đến để cứu cô, nhưng lúc cô vươn tay, chỉ nghe tiếng thở dài của hắn một tiếng. Bum!

Rồi khi cô còn sững sờ, trước khi toàn bộ cả người lần nữa đều chìm trong đầm lầy, bên tại chỉ còn lại một câu của hắn. “Người phụ nữ của Trương Đình này không thể vô dụng được!"

Mẹ nó, đúng là chó mà, Lâm Quân Dao lần này không còn sức, trực tiếp chìm xuống

So với dày vò như thế này, không bằng chết sớm đầu thai sóm. Trương Đình đứng trên bờ, nhìn những bọt bong bóng không ngừng nổi lên, hắn buông một tiếng: “Sâu dưới 10m có cả mập khổng lồ, nếu em muốn, có thể giao thủ một chút với nó!”

Trương Đình quả thật là một tên khốn!

Lâm Quân dao nghiến răng, lật mình, dùng hết chút sức còn lại, quẫy đạp như điên để bò lên bờ.

Nhưng giống như con quái vật kia, cô chỉ vừa mới trồi được mặt lên, liền bị hắn hung hăng đạp xuống lần nữa. “Trương Đình, anh nhớ lấy mối thù hôm nay.”

Hai người bên dưới lặp đi lặp lại một động tác, người bên trên lại có chút ngạc nhiên.

Vận mím môi, tên thuộc hạ không kìm được hỏi. “Hộ pháp, theo tôi được biết, hình như chỉ có thuộc hạ thân tín, Trương lão đại mới trực tiếp ra tay, nhưng mà người phụ nữ này....

Hắn đang cố tìm từ ngữ, không thể nói là quá kém được... “Đã trực tiếp dạy, là tôi, thì thà tôi đấu với con quái vật kia, còn hơn là đấu cùng Trương lão đại

Vân nhàm chán không có việc gì làm, liền lấy thuốc ra hút: "Cậu nhầm rồi, cậu không thấy, Trương lão đại hôm nay rất nhân từ sao?"

"Hả?"

"Vừa rồi, nếu như anh ấy không xuống, cô ta đã sớm bị con quái kia đạp chết rồi, các người quan sát kỹ một chút, hành động của anh ấy mỗi lần có phải rất giữ mức độ không?"

Nghe Vân phân tích một lát, đám người kia kinh ngạc, sau đó liền quan sát lại bên dưới một chút. Chỉ mấy giây sau, mắt đám người kia đều trợn ngược lên “Đúng thế!"

"Nhưng mà chuyện này cũng thật kỳ quái... Vân thở dài: “Thời gian này, có người bảo lại, Trương lão đại vì bảo vệ một cô gái thân phận bất minh mà làm căng với lão đại chúng ta, nói không chừng....chính là cô ta rồi!"

"Hả?"

Huấn luyện của Trương Đình kết thúc là vào sáng ngày hôm sau. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

Lâm Quân Dao hoàn toàn toàn thích nghi được với bóng tối, phản xạ nhanh gấp mấy lần so với ngày thường. Hơn nữa, khả năng bơi lội của cô, hoàn toàn bước sang một trang mới.

Nhưng mà, sau buổi huấn luyện ma quỷ này, cô cũng hôn mê bất tỉnh 3 ngày liên tiếp. “Cô tỉnh rồi sao?"

Lâm Quân Dao bật dậy khỏi giường, mặt hầm hập tức tối: “Tên khốn đó đang ở đâu?"



"Ai?"

"Trương Đình!...Hắn đang ở đâu hả?"

"Lão đại đang ở bên ngoài phòng khách...

Còn chưa nói hết câu, Lâm Quân Dao đã chạy như bấy đi mất. “Chúng ta có cần nói cho cô ấy biết là Hồng lão đại cũng ở đó không?" Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Đại Hổ mang đồ vào, trên giường đã không thấy người Người hầu lập tức đáp: “Cô ấy vừa tỉnh liền đi tìm lão đại rồi ạ! đầu, hắn nhíu mày: “Cô ấy đâu rồi?"

Tâm trạng Lâm Quân Dao lúc này rất kém, trong người còn cả một bụng tức giận chưa được xả ra, mục tiêu lúc này, chỉ có tìm Trương Đình, đem mối hận bên trong trong căn phòng tối kia, hoàn bộ trả lại mới được. “Cô Dao, bên trong... “Tránh ra, bây giờ có sập cũng không cản được tôi!” Lâm Quân Dao quát lớn, tên thuộc hạ kia trực tiếp liền bị doa.

Ram!! “Trương Đình, anh lăn ra đây cho tôi, hôm nay bà đây không liều với anh, bà đây không làm người nữa !! Cô xông đá văng cửa phòng khách, hùng dũng xông vào trong.

Nhưng Trương Đình còn chưa thấy, thì đã gặp phải ảnh mắt như rét lạnh ngàn năm của Hồng Thiên. Vì ánh mắt này của hắn, mà nhuệ khí của cô giảm mất một nửa.

Trương Đình họ một tiếng, xác định phương hướng cho cô, nhìn thấy hắn, cơn giận trong bụng cô lúc này lại bùng lên như cũ. “Cô gan cũng to lắm, dám lớn tiếng trước mặt bọn tôi, cô có biết, chỉ vì hành động bốn nãy của cô, đủ để cô chết mấy trăm lần rồi không?"

Hồng Thiên lạnh lùng lên tiếng.

Lâm Quân Dạo nuốt nước bọt, hai chân cô vẫn cứng đờ tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. “Chị gái, chị là ai thế?"

Nhưng àm lúc này, một chân cô lại bị một vật nhỏ màu hồng phấn tóm lấy, ra sức lắc lắc.

Hóa ra là một cô bé, nhìn bố chắc tầm 3,4 tuổi, cả người được cho mặc một bộ đồ còn thỏ hồng nhạt, trên đầu còn có hai cái tại nhỏ nhỏ lắc lư, dưới mũ còn lộ ra chút chỏm tóc tơ. Khuôn mặt bé kia cực kỳ bầu bỉnh, đoán chừng là có lẽ do được bố mẹ chăm sóc cực kỳ tốt mà hai má phúng phính đỏ hồng, nhìn qua vô cùng khiến người ta có thiện cảm, chỉ muốn bé lên cưng nựng.