Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 68: Doạ dẫm




Ra khỏi khu vườn kia, Lâm Quân Dao dường như mới tìm lại được hơi thở của mình.

Trương Đình đi rất nhanh, lúc này cô mới phát hiện ra, cá người đã mềm nhũn như bún từ lúc nào.

Trương Đình thấy cô chậm chạp bước theo, liền trực tiếp bế cô lên, một mạch đi về phòng của mình.

Ram!! “Trương lão đại, có cần.....

Trương Đình gầm lên, đám người hầu kia sợ hãi, vội vã đống cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Quân Dao bị khí thể của người đàn ông trước mặt dọa cho ngây người. Trương Đình nhìn cô cả người run lên như cầy sấy, ánh mắt lại tối đi. Lâm Quân Dao cười gượng, cô cảm thấy bản thân cũng rất mất mặt, nhưng cô không kiềm chế được phản ứng của mình. "Em...em rất vô dụng, đúng không?” Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Trương Đình nghe cô hỏi, hắn có chút nghẹn lời, hắn đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng lúc này mới buông được sự sợ hãi trong lòng. Lúc buông ra, Lâm Quân Dao gần như đã đoạn hơi, hai

Hằn đẩy ngã cô xuống giường, mặc kệ vết thương mà đè lên cô: “Đúng là rất vô dụng!”

Nói xong, hắn liền gấp gáp tìm đến đôi môi của cô. Lâm Quân Dao không phản kháng, lần này, cô chủ động vươn tay, vòng qua cổ hắn ngênh đón.

Nụ hôn của Trương Đình lần này rất bạo ngược, hắn như một con báo xổng khỏi lồng, phát tiết toàn bộ những cảm xúc hỗn độn của mình lên cô. mắt cô ngập nước, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Cô nhìn hắn, lo lắng nói không ra hơi: “Bọn họ định làm gì em?”

Trương Đình tham lam mà không ngừng vuốt ve cô gái bên dưới, nghe cô hỏi vậy, hán khẽ cau mày: “Đừng hòng ai động được đến em!

Chỉ cần một cầu này của hắn, Lâm Quân Dao liền yên tầm, có ôm chặt hàn, yên tâm mà thiếp đi mất. 4

Ngoài vườn hoa, sau khi hai người rời đi, Diệp Tử khẽ đẩy Hồng Thiên ra, như hờn giận nói: “Anh với lão tam định giận dỗi đến lúc nào hả? Bốo nhiêu năm rồi, cứ như con nít vậy..? Bốo nhiêu năm rồi, bên người lão tam mới có một cô gái, anh ấy còn bảo vệ cô ta như thế, trong lòng rõ ràng vui mừng, ngoài mặt tỏ vẻ gì chứ?"

Hồng Thiên nhìn cô, rõ ràng nhíu mày không vui, nhưng mà hắn cũng mặc cô, trên đời này, có lẽ cũng chỉ có duy nhất một người phụ nữ này là có cái đặc quyền đó thôi. Diệp Tử đã quen với khuôn mặt lạnh như tiền của chồng, cô hừ hừ một câu, lại đém ánh mắt chiếu đến chỗ của Viêm Thần. “Còn cậu nữa, hai người không phải thường ngày hay qua lại lắm sao? Cậu còn không phải đã điều tra tám đời nhà cô bé ấy lên rồi à ... ?

Có vấn đề gì thì sớm đã lộ rồi, còn đợi hôm nay dâng đến miệng mấy người ép ra sao...?” Nói đoạn, Diệp Tử hít mạnh một hơi, dường như là lấy đà mới nói tiếp: “Tôi nói cho hai người biết, nếu như cô bé ấy bị các người dọa sợ mà rời khỏi lão tam, để xem mấy người ăn nói thế nào ?

Diệp Tử lớn lối quát mắng, đám thuộc hạ xung quanh đều tự giác cúi đầu từ bốo giờ.

Hồng Thiên sợ cô lại làm ra hành động quá khích gì, liền kéo cô lại, khẽ nói: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, em đang mang thai, cẩn thận một chút...

Nói xong, khuôn mặt hắn còn hiện lên một chút dịu dàng mà xoa xoa cái bụng còn phẳng lỳ của cô. Viêm Thần không nhìn hai người, khuôn mặt hắn như đang nghĩ đến chuyện khác, trong phút chốc mà có chút thất thần.

Viêm Thần trở về nơi ở của mình, nhưng hắn lại không vội trở về phòng, mà lại đi đến một nơi khác. “Tên khốn, anh định giam tôi đến khi nào hả?" Chỉ mới mở cửa, một con dao găm đã phi đến mặt hắn, Viêm Thần ung dung tránh sang một bên, con dao kia đâm trúng mảnh tường bên cạnh, nằm im tại đó. Đại Long nhìn con dao găm kia cắm chặt trên tường, lưỡi dao còn bị chìm một nửa trên mặt tường, trong lòng không khỏi cảm thấy toát mồ hôi.

Người phụ nữ này không chỉ thân thủ cực tốt, đến kỹ năng cũng độc như thế, thảo nào thời gian trước có thể tiêu diệt được đội sát thủ do chính tay Hồng lão đại đích thân luyện ra.

Khúc Vận liếc nhìn Đại Lang, hắn liền tự động ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Khúc Vận và Viêm Thần. Khúc Vận sau khi hiến máu cho người đàn ông trước mặt thì hôm mê tròn 3 ngày. Lúc tỉnh lại thì đã ở trên xe, bị người ta trói đưa đi rồi.

Cô còn chưa có cơ hội gặp lại Lâm Quân Dao, không biết cô nhóc đó một mình có chống đỡ được hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy tức tối, cô dùng ánh mắt dao găm mà nhìn Viêm Thần.

Viêm Thần ngược lại không hề tỏ ra khó chịu, hắn đi đến bàn ăn thịnh soạn trong phòng, dự định ở lại dùng bữa. “Ăn cơm!”

Khúc Vận nhìn thấy hắn là đã mất khẩu vị rồi, ăn cái gì mà ăn chứ: “Ăn cái đầu anh đấy. !"

"Cô nói gì?”

Khúc Vận lập tức nuốt lời xuống: “Không có gì!"

"Qua đây!

Khúc Vận bực bội, ngồi xuống đối diện hắn, cô nhìn bàn ăn mà gần 20 năm qua cô chưa từng được ăn bốo giờ, chỉ cảm thấy khó hiểu đầy mặt. Lúc mới tỉnh, cô thấy bàn ăn thịnh soạn như vậy, liền coi như thứ bù đắp cho chỗ máu của cô, ăn liên tục không ngừng, thậm chí còn sợ hoang phí một phần nào đó mà cố gắng nhét thật đầy cái bụng của mình.

Nhưng mà, hơn nửa tháng trôi qua, thịt trên mặt cô sắp chảy xuống cả rồi, bàn thức ăn bất thường này vẫn không có dấu hiệu biến mất, cô mơ hồ còn phát hiện, chất lượng và số lượng các món, còn theo ngày mà tăng lên nữa. Phát hiện này không khỏi khiến cô đổ mồ hôi, Viêm Thần đáng chết, hắn định nuôi có thành heo rồi mới đem ra cắt tiết lấy thịt sao?

Hôm nay rốt cuộc cũng gặp được tên này, cô không còn kìm nổi xúc động mà muốn xông tới liều với hắn một phen.

Viêm Thần chỉ nhấc đũa vài cái, sau đó lại tao nhã đặt xuống.

Ăn đúng có mấy miếng, như khỉ vậy, cô không hiểu nổi, hắn ăn một xíu đó, mà cũng lớn được như bộ dạng hiện giờ, cũng thật kỳ quái.... “không vừa miệng...? Hay là nhìn thấy tôi thì không ăn nổi nữa?”

Khúc Vận hừ lạnh, phóng ra khí thế cao lãnh của mình, không thua kém gì hằn: "Viêm lão đại nói đùa, anh lớn lên cũng không bị dị tật gì, cũng chưa dọa tôi được đến mức đó!"

Viêm Thần lau miệng, vắt chân nhìn cô châm biếm: "Lá gan của cô đúng là ngày càng to!” Khúc Vận: “Cảm ơn!

Cô không địch nổi ánh mắt của hắn, thế là chỉ có thể cúi đầu, ra sức cầm dao đâm lên miếng thịt bò trên đĩa để xả lạ giận.

Viêm Thần cũng không muốn phí lời với cô nữa, trực tiếp nói vào vấn đề: “Căn cứ của Hồng Loan đang ở đâu?"

"Anh không cần hỏi, chết tôi cũng không nói!" Khúc Vận nhàm chán hờ hững buông ta một câu “Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?"

"Anh đã nói câu này rất nhiều lần."Khúc Vận còn chưa nói hết, trên cổ cô liền cảm nhận được vật nhọn lạnh buốt. Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, liền ngậm ngùi trôi xuống dưới cùng với một miếng nước bọt.

“Đừng chọc giận tôi, không có lợi cho cô đâu!” Viêm Thần khẽ gần lên, lạnh lùng cảnh cáo. Những lời của hẳn, tựa như những con dao nhọn, từng chút một xông vào tai cô, khiến cả người cô đều bất chợt chìm vào đau đớn.

Cô khẽ quay đầu, liền chạm ngay vào khuôn mặt như tạc của hằn, trong một giây bất ngờ, cả hai đều hơi sững sờ. Hơi thở của hắn, lần đầu tiên, xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng mạnh mẽ đến như vậy.

Viêm Thần nhíu mày, nhưng Khúc Vận còn chưa bắt kịp được tia cảm xúc của hắn, thì hắn đã đứng thẳng dậy, bước chân rời đi. “Ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn gây thêm họa cho người phụ nữ kia!”

Viêm Thần mơ hồ chỉ bỏ lại một câu như thế, sau đó thì lập tức rời đi.

Khúc Vận bất ngờ lại ngẩn người, mấy giây sau hắn đi rồi, cô mới giật mình hồi thần. Cô khẽ đưa ngón tay mình lên cổ, đến khi nhìn lại, mấy đầu ngón tay còn dính một chút máu.

Mặt cô nhất thời tối sầm, cả người máu nóng xông lên: “Tên khốn kiếp, dọa dẫm cũng cần đổ máu sao?”