Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 66: Người phụ nữ của tôi




Lâm Quân Dao rút dao, xông như bấy đến chỗ cô ta: “Đừng nói nhiều, tiếp chiêu đi!”

Từ Mộ từ ngạc nhiên, sau khi tiếp Lâm Quân Dao vài Không ngờ người phụ nữ này lại xuất chiêu giống với Khúc Vận đến như vậy, hơn nữa một chiêu thức, đều rất dứt khoát. chiêu, ánh mắt liền dâng lên chút căm hận.

Người phụ nữ đó, mỗi lần nhắc đến, Từ Mộ liền cảm thấy không cam tâm!

Vì thế, đối với Lâm Quân Dao, cô ta lại ra tay càng thâm độc. “Nếu cô đã không nghe lời như thế, tôi chỉ có thể đem theo xác của cô về mà thôi!”

Lâm Quân Dao nghe vậy, cười lạnh: "Mơ tưởng!”

Từ Mộ nhếch môi, cô ta cũng rút một đôi dao găm, xông đến chỗ Lâm Quân Dao.

Trương Đình được thuộc hạ đỡ, hắn nhìn bóng dáng cô đnag đánh nhau với đám người kia, trong lòng vừa lạ lẫm lại vừa lo lắng.

Từ Mộ dần thổi lại, vốn dĩ cô ta sẽ không yếu thể, nhưng cả một ngày dài đều ẩn nấp dùng dừng chiến đấu, sức lực của cô ta đã tiêu hao rất nhiều, ngược lại Lâm Quân Dao dọc đường đều được Trương Đình bảo vệ gắt gao, không phải chiến đấu, nên lúc này, bọn họ đã dần thấy được thắng thua.

Trần cô đổ mồ hôi ướt đẫm, Tiểu Hổ và Đại Hổ cũng đang tiêu diệt đảm lâu la xung quanh, Lâm Quân Dao lùi lại, nhưng vào một nhịp lấy đà này, Từ Mộ lại nghiến răng đâm tới.

Trong mắt Lâm Quân Dao chỉ còn lưỡi kiếm kia, cô vội đưa dao găm của mình lên che chắn, nhưng đã muộn, tốc độ của một sát thủ được đào tạo lâu năm quả nhiên vẫn rất nhanh, mũi dao kia chớp mắt liền đâm đến. *Chết đi! "Dao!"

Cô không cảm thấy đau đớn, chỉ có một sự nặng nề đè xuống, hốc mắt đỏ bừng của cô hiện lên sự căm phần tột Có đưa dao của mình lên, trong khoảnh khắc Từ Mộ sững độ. sở, đầm con dao tẩm độc kia lên vai cô ta.

Từ Mộ hét lên một tiếng, vội vàng ôm ngực lùi lại. “Từ Mộ... Đám sát thủ kia hét lên, Từ Mộ ngỡ ngàng nhìn Lâm Quân Dao, giây sau, cô ta vội vàng lấy trong ngực áo một lọ thuốc, rồi nhanh chóng uống vào. “Làm sao đây? Trương Đình với Hồng Thiên có quan hệ, nếu hắn mà chết, Hồng Thiên sẽ có cơ hội gây hấn với chúng ta...

Từ Mộ nghiến răng, cuối cùng ra lệnh: “Rút!” Lâm Quân Dao ôm lấy Trương Đình ngã xuống, Tiểu Hổ và Đại Hổ cũng kinh hãi chạy đến. “Lão đại...

Trương Đình người đầy máu, hắn thấy Lâm Quân dao đã bật khóc, khỏe mỗi liền khẽ cười, bàn tay run rẩy đưa lên lau nước mắt cho cô. “Đừng...khóc...

Lâm Quân Dao lại càng khóc lớn, cả người cô đau đến mức muốn nghẹt thở: “Trương Đình, chủ nhất định không được xảy ra chuyện... Trương Đình....chú có nghe tôi nói không hả?” Hắn chỉ bất lực nhìn cô, lần đầu tiên, hắn thấy cô, vì hắn mà khóc thảm thiết đến như thế này.

Dù cả người rất đau đớn, nhưng nơi nào đó, vẫn cảm thấy rất vui vẻ. “Đừng nhằm mắt... Trương Đình, đừng nhắm mắt..."

Đại Hổ xông đến, Tiểu Hổ muốn đẩy cô ra, nhưng Lâm Quân Dao nhất quyết ôm chặt hắn. "Lão đại... “Mau gửi ám hiệu đi..." Trương Đình dù sắp rơi vào hôn mê, nhưng vẫn cực kỳ minh mẫn.

Tiểu Hổ nghe xong, liên sực tỉnh, vội vàng quay đi gửi ám hiệu,

Bên này, Lâm Quân Dao vẫn không ngừng tìm cách để

Trương Đình giữ tỉnh táo.

Hắn run rẩy nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của Lâm Quận

Dạo, mơ hồ nói: “Tôi không sao. “Chú nói dối, đã bị thương đến mức này rồi còn nói không sao ? "Rốt cuộc chủ bảo tôi phải làm sao hả?” “Nếu chú mà chết, tôi phải làm sao hả ?

Lâm Quân Dao hoảng sợ, nói hết những lời trong lòng ra.

Trương Đình nghe thấy, hắn khẽ mỉm cười yếu ớt, trước khi

Dù cả người rất đau đớn, nhưng nơi nào đó, vẫn cảm thấy rất vui vẻ. “Đừng nhắm mắt...Trương Đình, đừng nhắm mắt... Đại Hổ xông đến, Tiểu Hổ muốn đẩy cô ra, nhưng Lâm Quân Dao nhất quyết ôm chặt hắn. "Lão đại.... “Mau gửi ám hiệu đi..." Trương Đình dù sắp rơi vào hôn mê, nhưng vẫn cực kỳ minh mẫn.

Tiểu Hổ nghe xong, liên sực tỉnh, vội vàng quay đi gửi ám hiệu.

Bên này, Lâm Quân Dao vẫn không ngừng tìm cách để

Trương Đình giữ tỉnh táo.

Hắn run rẩy nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của Lâm Quân

Dao, mơ hồ nói: “Tôi không sao.... “Chú nói dối, đã bị thương đến mức này rồi còn nói không sao?” “Rốt cuộc chủ bảo tôi phải làm sao hả?” “Nếu chú mà chết, tôi phải làm sao hả?” Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Lâm Quân Dao hoảng sợ, nói hết những lời trong lòng ra. Trương Đình nghe thấy, hắn khẽ mỉm cười yếu ớt, trước khi mất ý thức, vẫn cố nói ra một câu: “Nếu em thay đổi cách xưng hộ, tôi sẽ không chết!”

Lần nữa tỉnh dậy, Lâm Quân Dao thấy mình đã nằm trong một căn phòng sạch sẽ.

Cô nhớ đến Trương Đình, vội vàng bật dậy. “Cô tỉnh rồi sao?"

Trong phòng có tiếng nói, cô hồi thần, nhìn người nọ đang đứng ở bên giường. “Cô...là ai?" Cô nhìn cô gái kia, nghi ngờ lên tiếng chất vấn.

Người phụ nữ kia rất biết ăn vận, dù ở trong nhà, nhưng vẫn mặc một bộ váy bó chiết eo đỏ, bộ váy cực kỳ tồn dáng, làm bố vòng đầy đặn kia đều lồ lộ ra một cách rõ ràng, nước da của cô ta trắng nõn như sử, vừa kiều diễm vừa câu dẫn.

Cô ta có một mái tóc nâu tự nhiên, lại được làm xoăn nhẹ, khuôn mặt kia trang điểm rất tinh tế, cô ta nhìn cô, mỉm cười ôn hòa.

Lâm Quân Dao hơi ngợ ra, chỉ thấy cô ta lại lên tiếng: “Cô tìm Trương Đình sao?"

Lâm Quân Dao vội vã gật đầu. Người phụ nữ kia gật đầu, cô ta đứng dậy vươn tay: “Vậy thì đi thôi!”

Nói xong, cô ta mở cửa ra ngoài, người bên ngoài nhìn thấy cô ta, ai nấy đều cũng kính cúi đầu, Lâm Quân Dao có cảm giác, bọn họ làm vậy như đã thành thói quen, cô mơ màng đi theo ra ngoài, đám người bọn họ lại len lén nhìn theo.

Cô đi theo người phụ nữ kia ra ngoài, ánh nắng bên ngoài đột ngột chiếu vào khiến cô nhíu mày. “Chủ mẫu...

Quản gia đứng hầu gần đó, thấy người phụ nữ kia xuất hiện, cũng lập tức cung kính chào hỏi.

Diệp Tử đi thẳng tới bên Hồng Thiên, nhưng không ngờ, một Hồng Thiên bình thường lãnh khốc, tàn bạo khi đứng trước một người phụ nữ này, lại có thể bất ngờ mà lộ ra một nét dịu dàng.

Lâm Quân Dao có chút không tin nổi vào mắt mình. Nhưng bàn trà kia không chỉ có một mình Hồng Thiên. Trương Đình thấy cô, khuôn mặt còn trắng bệch vì bị thương nặng khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô, điềm tĩnh nói: “Qua đây!”

Lâm Quân Dao nhìn thấy Trương Đình, trong lòng lại kích động mà lo lắng đến vết thương của hắn.

Nhưng thấy ánh mắt soi xét lạnh lùng của Hồng Thiên và Viêm Thần bên cạnh, cả người cô liền cứng ngắc lại. Đặc biệt là Hồng Thiên, hắn dường như chỉ cần nhấc một mí mắt thôi, cũng đủ để khiến cô sợ chết khiếp.

Trương Đình vẫn giữ nguyên thái độ đó, đến tận khi Lâm Quân Dao đến bên cạnh, hắn mới thu lại ánh mắt của mình. “Lấy thêm ghế tới đây!

Lâm Quân Dao rất ngạc nhiên, bàn trà này có tận 6 cái ghế, bây giờ chỉ có 3 người ngồi, nhưng hắn vẫn yêu cầu thuộc hạ lấy thêm ghế mới.

Tên thuộc hạ nghe lời Trương Đình, vội vàng lấy thêm ghế ra cho Lâm Quân Dao.

Nhưng Lâm Quân Dao vẫn cảm thấy, ánh mắt của những tên thuộc hạ đứng quanh đó, nhìn cô một cách rất kỳ lạ. Trương Đình lại nhàn nhạt lên tiếng: “Ngồi đi!” Viêm Thần nhưởng mày, con người sắc xảo khẽ lướt qua một tia hứng thú, khẽ môi hắn như có như không nhếch lên, không biết là đang toan tính điều gì.

Lâm Quân Dao nhìn chiếc ghế mà mấy tên thuộc hạ vừa mang tới, trong lòng cô không khỏi cảm thấy có một trận áp lực cực lớn đang dồn đến.

Hồng Thiên cau mày không hài lòng, cả người hắn bỗng chốc liền toát lên một luồng khí lạnh toát, tất cả đám người ở đó, bốo gồm cả Trương Đình sau khi nói ra một câu kia, liền cảm thấy được sát ý nồng đậm.

Diệp Tử ngược lại khẽ nhếch môi, cô ta cũng nhìn chằm chằm tới Trương Đình. “Ngồi xuống!!"

Trương Đình lên tiếng một lần nữa, giọng điệu hắn đã hoàn toàn là ý tứ ra lệnh. Lâm Quân Dao hít một hơi, cô ngồi xuống chiếc ghế kia, nhưng lúc đó, cô căn bản là không biết được, bản thân đã ngồi xuống một vị trí như thế nào.

Mặt Hồng Thiên đen sì lại, hơi thở lạnh lẽo như băng: “Trương Đình, cậu muốn đối nghịch tôi?”

Lâm Quân Dao bị áp lực của Hồng Thiên đè nặng, đến trái tim trong lồng ngực cũng đập một cách khó khăn. Trương Đình vương tay mình nằm lấy bàn tay trắng bệch của cô, giọng hắn nhẹ tênh, đáp lại: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi!”

Đám người xung quanh nghe xong, bầu không khí liền đột ngột trầm xuống.