Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 59: Hôn mê vì mất máu




Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Đại Lang lúc này mới gãi đầu, giải thích:

"Nói ra cũng thật trùng hợp, nhóm máu của cô ấy cũng là Rh hiếm, trong lúc thiếu máu cấp cứu cho anh, là cô ấy hiến ...?"

Viêm Thần cau mày:

“Cậu ép cô ta?"

Đại Lang lập tức lắc đầu:

“Là cô ấy tự nguyện .”

Hai hàng lông mày của Viêm Thần khẽ nhướng lên ngạc nhiên, hắn quay ra nhìn Khúc Vận một lần nữa, dường như không tin rằng Khúc Vận sẽ tự động hiến máu.

Những vết thương quanh tay cô ấy là sao? Hắn đột nhiên trừng mắt với Đại Lang, Đại Lang biết không dấu được, liên lập tức quỳ xuống nhận tội:

“Lão đại, tôi lo anh sẽ không đủ, nên có lấy thêm nhiều một chút.

Trán Viêm Thần đen sì, thảo nào có ta còn chưa tỉnh, Đại Lang lấy quá nhiều máu, cô ta sẽ phải hôn mê mất mấy hôm .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Thấy Khúc Vận nằm im lặng như thế, Viêm Thần liền có chút không quen, hắn nhìn chiếc giường kia, sau đó liền kéo mạnh tới sát giường mình.

“Lão đại Viêm Thần lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ một lượt cô gái này, bình thường cô đều sẽ bướng bỉnh hung hăng, chưa lúc nào thấy cô lại ngoan ngoan im lặng như vậy.

Mặt cô hơi tái đi, có lẽ vì mất máu quá nhiều.

Hắn đột nhiên có chút không quen, trong đầu vô thức lại tưởng tượng đến một cảnh tượng, nếu cô tỉnh lại, sẽ đi tìm đám người đã lấy máu của cô tính sổ như thế nào? “Tìm được nguồn máu rồi chứ.?"

“Tìm được rồi ạ.

“Truyền lại cho cô ta nhiều một chút .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Đại Lang đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Viêm Thần nhìn cô lượt, lại phát hiện người cô bình thường nhìn tròn trịa, nhưng đó lại là do cách ăn mặc.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Cô gái này thực ra cũng rất gầy.

Gầy như vậy, khiến hắn đột nhiên nổi lên một vài cảm xúc.

“Nhất định phải nuôi cô ta béo lên.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Đại Lang cũng gật đầu đồng ý, nhưng nơi nào đó, lại cảm thấy hình như ở đâu đó có chút vấn đề.

Thật là khó hiểu mà “Dạo đầu rồi?"

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trương Đình từ chỗ Viêm Thần trở về, trời đã tối muộn.

Trên phòng không thấy bóng dáng Lâm Quân Dao, Trương Đình không hiểu sao liền có chút hoảng hốt.

“Cô Dao ở sau nhà ạ .”

Trương Đình nghe xong lập tức rời đi.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Khi hắn thấy cô, thì Lâm Quân Đang ngồi trên xích đu, trên tay còn cầm một thứ gì đó, cả người người ngơ.

Hằn đi tới bên cạnh, cô cũng không phát hiện.

Trương Đình nhíu mày, giật lấy đồ vật trong tay cô.

“Thứ này có gì hay họ chứ?"

Lâm Quân Dao giật mình, xích đu lắc lư, suýt chút nữa thì ngã sấp.

Trương Đình nhanh tay đỡ lấy cơ, bản thân lại cùng lúc ngồi lên xích đu.

“Chú đưa tôi .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Lâm Quân Dao vẫn không quên việc chính, nhanh chóng muốn cướp món đồ lại.Trương Đình tóm gảy cô, kéo sáng một phía khác.

“Trương Đình, chú đừng quá đáng Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trương Đình thấy mặt cô đã nhăn nhỏ lại, liền nổi hứng muốn trêu chọc:

“Em thích nó thể cơ à?"

Hắn siết chặt tay, dường như chỉ cần một chút nữa, là miếng ngọc kia liền vỡ nát.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Mặt Lâm Quân Dao tải đi, tức tối quát lên:

“Trương Đình

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Hắn nhíu mày, siết chặt hơn nữa.

Miếng ngọc kia vỡ tan, đồng thời, Lâm Quân Dao cũng sững sờ.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Hắn nhìn cô, chỉ thấy mắt cô đỏ hoe, rồi rất nhanh liền trào nước.

Trương Đình vội vàng thả cô ra, lo lắng hỏi:

“Em sao thế gi Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Nhưng Lâm Quân Dao chỉ trừng anh, quay mặt muốn rời đi.

Trương Đình không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, liên hốt hoảng kéo cô lại.

“Buông tôi ra ."

Trương Đình ép mặt cô lên, thì thấy khuôn mặt cô đã đầm nước.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Chết tiệt “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, tôi trả em là được chứ gì .”

một miếng ngọc nát mà thôi, tôi trả em là được chứ Hằn lúc này mới luống cuống lấy trong tay áo ra một miếng ngọc y hệt vừa này, hắn vốn chỉ muốn trêu chọc có một cái, nhưng không ngờ lại khiến cô khóc thương tâm như vậy.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Hắn đặt lại miếng ngọc vào tay cô, luống cuống giúp cô lau nước mắt.

“Đừng khóc nữa, không phải vẫn còn nguyên vẹn sao?"

Lâm Quân Dao thấy miếng ngọc kia, liền lập tức cầm lên cẩn thận như trấn bảo, Trương Đình bất lực, cô thậm chí còn thích miếng ngọc này hơn cả hắn, Trong lòng hắn đột nhiên có chút tức giận, một miếng ngọc nát thì có gì tốt chứ? Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Nếu muốn, hắn còn có thể mua về hàng thùng ngọc tốt hơn thứ bỏ đi này, “Đô điển ... Lâm Quân Dao vuốt mặt, hùng hổ đánh hắn một cái rõ mạnh.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trương Đình nhìn cô, trợn mắt:

“Em dám ra tay mạnh như thế g “Chú còn dám làm bừa, cẩn thận tôi thiến chú đấy .”

Cô vừa nói, vừa ra vẻ cảnh giác như muốn làm thật.

Trương Đình ngẩn người, sau đó lại cười khổ.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Anh không nói lại được cô, chỉ có thể quay sang hằn học hỏi:

“Thứ này rốt cuộc em lấy được ở đâu .” Vừa nghe hắn hỏi, Lâm Quân Dao liền cảm thấy khó chịu.

“Là của Lương Lan .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trương Đình ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng chỉ xác định được một cô nhóc tên Lương Lan.

“Là cô bạn cùng xóm khi còn nhỏ của em .” Lâm Quân Dao gật đầu.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trương Đình lại càng không hiểu, dù tình bạn đến đâu, thì cũng không thể trở nên xúc động như vừa rồi được.

“Cô ta xảy ra chuyện rồi?"

Lâm Quân Dạo ngạc nhiên:

“Chú biết?"

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Hắn là đoán, từ những cảm xúc của cô, mà mường tượng đoán ra.

Gió đêm thổi lạnh, cô khẽ co người, Trương Đình lại trực tiếp kéo cô vào lòng mình.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Cô tự nhiên dựa vào lòng hắn, đau lòng nhớ lại chuyện nhiều ngày trước.

Lúc Lâm Quân Dao, Lương Lan cùng Khúc Vận chạy trốn khỏi rừng quỷ đã gặp phải không ít chuyện.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Sau khi được kẻ lạ mặt kia giải thoát, cô và Lương Lan lại chạy thêm một đoạn.

Nhưng chưa hội họp được với Khúc Vận, thì bọn họ lại gặp phải một đoàn mai phục.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Đêm đó quá tối, cô vốn không xác nhận được, kẻ đến đó rốt cuộc là cứu bọn họ, hay là giết bọn họ.

Hoặc có lẽ là cả hai.

“Dao, mau đi tìm Khúc Vận đi, mình không sao ... Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Bọn họ rơi vào hố bẫy, đất lấp đã quá nửa người Lương Lan, mặt đất đang dần lún xuống, dường như bên dưới có một lực hút khổng lồ, Lâm Quân dao càng kéo, lại càng tụt xuống dưới.

Hai người đều đẫm mồ hôi lẫn máu, Lương Lan ngược lại vẫn mỉm cười, dường như chẳng có gì lạ sợ hãi hết.

Xung quanh đám người kia vẫn không ngừng chém giết lẫn nhau, ở một góc, Lâm Quân Dao mặt tuôn đầy nước, khóc nấc lên không ngừng kéo bạn mình.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Hai cánh tay hai người đã sớm trầy nát, nhưng dù có trầy thêm nữa, Lâm Quân Dao cũng không thể nào kéo Lương Lan ở bên dưới lên.

“Dạo, đi đi .”

" Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Lâm Quân Dao nhìn Lương Lan, khẽ quát lên:

"Không đâu, Lương Lan, chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Lương Lan thấy cô kiên trì không từ bỏ như vậy, khỏe mắt cũng dần trở nên cay sè.

Nhưng dù có cảm động thế nào, bọn họ cũng phải đối mặt với hiện thực.

“Dao, nếu cậu còn kéo tiếp, thì cả cậu cũng không thoát được .”

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa .”

... Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Cô nhìn Lương Lan, không ngừng ra sức kéo lên, nhưng càng kéo, dường như lại càng tăng thêm sự đau đớn cho Lương Lan.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Lâm Quân Dao không biết làm thế nào, cô quay ra đào đất, hai bàn tay không ngừng vùi vào đất, không ngừng đào lên, cô chỉ mong bản thân có thể đào ra được lối lên cho Lương Lan.

Dù chỉ là một chút thôi .”

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Nhưng khi bàn tay cô ngập bùn, thi đất đã trận đến qua vài Lương Lan.

Lâm Quần Dạo đau khổ kêu lên, cô bỏ đến chỗ Lương Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Lan, không ngừng kéo cô ấy lên trên.

Lương Lan cứng bật khóc, nhưng giờ phút này, cô ấy lại sáng suốt hơn cả.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Trước khi đất trào đến cổ, Lương Lan nuốt nước mắt, tháo vội sợi dây chuyền đặt vào tay Lâm Quân Dao.

“Giúp mình .”

... giúp mình đi người đó.

Lâm Quân Dao không nghe rõ, phía sau có người lao đến chỗ hai người.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”

Đất đã đến mũi Lương Lan, trước khi biến mất trong lòng đất, ánh mắt có nhìn Lâm Quân Dao đầy hy vọng.

A “Lương Lan !!! Lâm Quân Dao đau khổ gần như muốn ngất đi.

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”