Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 57: Thập tử nhất sinh mới thấy chân tình




Thay thuốc xong, cô liền quay lưng lại với hắn.

Trương Đình mỗi lần đều ngồi tại đó, rất lâu rồi mới rời đi.

Đến tận đêm khuya, khi cô ngủ say, hắn mới quay lại, lặng lẽ nằm ở bên cạnh, ôm cô vào lòng.

Có một lần Lâm Quân Dao chợt tỉnh giấc, trước mắt cô là lồng ngực ấm áp vững chãi của anh đang không ngừng nhấp nhô, bên trên lại là hơi thở đều đều của anh.

Cô ngẩn người, trong người xôn xao, không biết là cảm giác gì.

Hắn mua cô như một nô lệ, ngoại trừ lần đầu điên cuồng phát tiết ra, thì những thời gian khác, đều giống như coi cô là thú cưng mà nuôi dưỡng.

Hai người không nói chuyện một tháng trời.

Vết thương nhỏ nhặt trên người cô bắt đầu tróc vảy, cả người bắt đầu ngứa ngáy vô cùng.

Cô xuống được giường, nhưng không ra được bên ngoài.

Lần này, quả nhiên Trương Đình đã cảnh giác hơn, không những cho thêm mấy tên vệ sĩ canh gác ở bên ngoài, mà cửa số đều thay bằng loại kính trắng cường lực loại cao cấp.

Lâm Quân Dao đứng trước cửa sổ, cười khổ nhìn ra ngoài.

Trương Đình mỗi lần nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ cần nghĩ tới lần trước cô cũng dùng bộ dạng đáng thương này để lừa hắn chạy trốn, lồng ngực hắn liền nhanh chóng áp chế sự xúc động lại của mình lại.

“Ăn cơm .”

Thời tiết đã vào hè, bên ngoài nắng chang chang đổ xuống mặt đất, bên trong phòng có điều hòa mát lạnh, cô đưa tay chạm vào cửa kính, nơi mà ánh nắng khẽ đổ xuống.

Nhưng mặt kính mát lạnh, chẳng thể nào cảm nhận được sự nóng bỏng của tia nắng kia.

Cô cười chua xót:

“Chú định cầm tù tôi hay sao?"

Hắn đi đến sau lưng cô, ôm chặt cô từ sau lưng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tại.

“Tôi chỉ muốn tốt cho em .”

Cô bây giờ đến sức đẩy hắn ra cũng không còn, Trương Đình ôm chặt cô, khuôn mặt đều vùi sâu vào mái tóc rối tung của cô.

“Em gầy đi nhiều rồi .”

"Hắn đau lòng lên tiếng.

Cô im lặng một lúc, bên tại đều có thể nghe thấy hơi thở nồng đậm của hắn, không ngừng vây kín cơ thể cô, không ngừng khuấy đảo lý trí của cô.

Trái tim cô hơi run lên, bỗng nhiên đẩy mạnh hắn ra.

Khoảnh khắc đó, cô thấy rõ được trong mắt hắn có tia mất mát.

"Chú ra ngoài đi

Lâm Quân Dao dứt khoát quay người đi.

Mấy hôm sau, Trương Đình đều không xuất hiện.

Lâm Quân Dao lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Đến ngày thứ bố, cô lại bị đánh thức bởi âm thanh huyền náo ở bên ngoài.

Cô thấy xe chiếc xe lớn đi vào trong, một chiếc là của Trương Đình.

Cô có chút gấp gáp, giống như là chờ đợi.

Nhưng đêm đó, Trương Đình cũng không đến tìm cô.

Tại một biệt viện khác.

Khúc Vận bị giam giữ chặt chẽ, chỉ hận không thể phá tan căn phòng này ra.

Rầm!!! “Mau đưa lão đại lên giường .”

” Đại Lang, tên thuộc hạ thân cận của Viêm Thần sốt sắng kêu lên.

Tiếp đó, Khúc Vận liền thấy Viêm Thần trong tình trạng toàn thân đầy máu được đưa vào trong.

Cô bất ngờ, khi thấy rõ khuôn mặt đã trắng bệch của hắn, cô vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.

“Gọi bác sĩ đi.

Đại Lang quát lên.

Khúc Vận bị đẩy sang một bên, mấy tên bác sĩ cùng lúc sốt sắng chạy vào, không cần nhiều lời, liền ngay lập tức cởi áo Viêm Thần ra.

Ngực hắn lúc này máu thịt mơ hồ, từng lỗ máu lớn còn không ngừng chảy ra.

Khúc Vận ở trong hắc đạo đã lâu, nhưng lúc này nhìn thấy hắn bị thương thành bộ dạng này, cũng kinh hãi một một trận.

"Là kẻ nào làm thế n Viêm Thần là ai chứ, muốn động vào được một cái móng chân của hắn thôi, cũng đã là chuyện khó như lên trời rồi.

Nhưng lúc này, cả người hắn dường như không chỗ nào lành lặn, dường như chỉ còn lại chút hơi tần để kéo dài mạng sống.

Mà Đại lang nghe cô hỏi thế, nhất thời hắn cũng nghiến răng đầu tức giận.

Khúc Vận đứng ở một bên, cô nhìn chằm chằm đám bác sĩ không ngừng di chuyển quanh giường bệnh, có lẽ cô cũng không ngờ đến được, ánh mắt cô lúc này, hiện lên một biểu cảm chưa từng có với hắn.

Quan tâm! “Chết rồi, nhóm máu của ngài ấy là RH hiếm, chúng ta không có nhiều máu dự trữ như thế, gi “Nhịp tim đang dần mất, chuẩn bị hô hấp .”

Đại Lang thất sắc kêu lên:

“Cái gì?"

Một tên bác sĩ lại hô lên.

Mặt Đại Lang đỏ ngầu, lao đến túm chặt mấy tên thuộc ha.

“Đi, mau đi tìm người có nhóm máu PH hiếm về đây .”

“Nhưng đó là là nhóm máu hiếm trên thế giới, chúng ta dù có dùng thời gian nhanh nhất, thì cũng .”

chát

“Nhất định phải tìm được về đây

Đại Lang gầm lên, hắn không cho phép có xảy ra bất trắc gì.

Hắn tuyệt đối không thể để lão đại xảy ra bất kỳ chuyện gì “Không cần tìm nữa .”

Đột nhiên, Khúc Vận lên tiếng.

được.

“Cô nói gì, .” Khúc Vận nhìn Đại Lang, ánh mắt kiên định vô cùng:

“Tôi là người có nhóm máu RH đó

Ngày thứ tư trôi qua.

Lâm Quân Dao ở trong phòng, lòng lại như lửa đốt.

Cả ngày đều khó chịu, thậm chí là nhớ đến người đàn ông kia.

“Tôi muốn gặp Trương Đình .”

“Cô Lâm, lão đại có lệnh, cô không được ra ngoài.

" Khi mà mấy người đã lặp lại câu nói này đến chục lần, rất cuộc Lâm Quân Dao cũng không nhịn được nữa mà khẽ quát lên:

“Vậy kêu hắn đến đây, tôi muốn gặp hắn nói rõ ràng.

Nhưng đám thị vệ kia lại có thái độ rất kỳ lạ, dường như là đang che dấu chuyện gì đó.

Lâm Quân dao nhanh nhạy phát hiện ra, liền biết có chuyện gì đó xảy ra rồi.

“Nếu các người không nói, tôi sẽ cắn lưỡi tự tử, để xem lúc đó các người ăn nói thế nào .” Đám người đó hoảng hốt ngăn cản, dưới sự thúc ép của Lâm Quân Dao, cuối cùng nói ra sự thật.

Trương Đình và Viêm Thần ra ngoài bị tập kích, cả hai đều thập tử nhất sinh, rơi vào hôn mê sâu chưa tỉnh.

Mà Trương Đình, đã có hai lần tim ngừng đập, bác sĩ nói, nếu còn ngừng đập lần nữa, e rằng không cứu được.

Lâm Quân dao dường như chết sững.

“Giờ chú ấy đang ở đâu? Tôi muốn đến đó

Người cảnh vệ khó xử nhìn nhau.

Lâm Quân Dao nhìn bọn họ, khẳng định chắc nịch:

“Tôi sẽ không chạy trốn, mấy người có thể yên tâm ."

"Nếu các người không đưa tôi đi, tôi lập tức cắn lưỡi tại đây .”

“Được được, chúng tôi đưa cô đi .”

nhưng mà sau này, cô nhất định phải nói đỡ chúng tôi trước mắt lão đại đấy .”

Lâm Quân Dao được thả ra ngoài, lập tức tìm đến phòng của Trương Đình.

“Dao, sao cô lại đến đây?"

Đại Hổ và Tiểu Hổ vừa thấy cô hớt hải chạy đến, khuôn mặt trắng bệch thì liền bật dậy.

Đại Hổ nhìn cô một lượt, lo lắng hỏi.

Nhưng Lâm Quân Dao đã không còn thời gian để ý đến những người khác nữa.

Trong mắt cô, chỉ còn độc lại một hình ảnh Trương Đình Hắn cao lớn như vậy, nhưng lúc này, lại trở nên cực kỳ yếu nằm im giữa một giàn máy móc trên giường. ót.

Khuôn mặt không có tí huyết sắc nào, bờ môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền.

Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn sâu vào khuôn mặt hắn, cổ họng khẽ bật ra một tiếng gọi:

“Trương Đình .”

" Hẳn không đáp, cô lại kiên nhẫn gọi lại một lần nữa.

Nhưng hắn vẫn không hề đáp lại cô, thậm chí còn không hề có bất kỳ một phản ứng nào khác.

Cô sững sờ, trong phòng chỉ còn lại tiếng mắt móc xung quanh hắn lạnh lẽo chạy.

Đại Hổ nhìn thấy Lâm Quần Dao như vậy, hắn liền có cảm giác thương xót, muốn đi lên nói vài lời an ủi, thì đã bị Tiểu Hổ kéo ra ngoài.

“Lúc này, lão đại nhất định sẽ muốn ở riêng với cô ấy.

Đại Hổ nhìn bóng lưng Lâm Quân Dao lần cuối, rồi cũng rất nhanh chóng theo chân Tiểu Hổ ra ngoài.