Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 30: Cái bẫy lớn định sẵn




Buổi chiều Lâm Quân Dao trở về trường, khi vào ký túc xá thì bảo vệ gọi cô lại.

“Cháu có chuyển phát này! Lâm Quân Dao nhận lấy, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, là ai lại gửi chuyển phát cho cô vào lúc này, cô nhớ trước đó mình cũng không đặt hàng gì trên mạng cả.

Lâm Quân Dao về phòng, đám người kia có lẽ đang trên giảng đường, cô thay quần áo, rồi ngồi mở hộp đồ kia ra xem thử.

Không ghi địa chỉ người gửi, nhưng địa chỉ người nhận lại ghi vô cùng rõ ràng.

Lâm Quân Dao không khỏi hồi hộp, chiếc hộp kia mở ra, bên trong không có vật gì nặng, mà ngược lại rơi ra mấy tấm ảnh và một phong thư.

Nét mặt của cô tức khắc liền trắng bệch.

Hai tay run rẩy nhặt những tấm ảnh rơi lả tả dưới nền, cổ gắng nhìn kỹ một chút nữa, cố gắng nhìn thật kĩ một lần.

Không phải là mơ, không phải là một trò đùa, những bức ảnh kia chụp bố mẹ cô, hơn nữa còn trong trạng thái bị tra tấn cực hình.

Cả người cô lạnh buốt, run rẩy mờ phong thư kia ra.

Là một bản đánh máy, ngắn gọn xúc tích vô cùng.

Cô đọc xong, chỉ kịp vội vã thu lại ảnh rồi chạy như điên ra khỏi phòng.

Hai hôm sau, Trương Đình ở bên Pháp nhận được cuộc điện thoại từ trong nước, "Lão đại, Quân Dao biến mất rồi!"

Trương Đình gần như nín thở:

“Đến những nơi cô ấy hay đến chưa? Đám bạn học thì sao?"

Đại Hổ thở không ra hơi, dường như hắn cũng đang rất gấp gáp:

"Lão đại, cô ấy là bị người ta bắt cóc rồi!"

“Cô bạn Trần Duy cùng phòng với Quân Dao phát hiện ra bức hình chụp bố mẹ Quân Dao dưới gầm giường, em sẽ chuyển cho anh ngay.

Màn hình máy tính của Trương Đình rung lên, giây sau liền hiện lên hình ảnh kia.

Là một bức ảnh man rợ, người bị tra tấn thảm hại, máu me be bét, quần áo nhầy nhụa đau đớn.

Nhưng hắn nhìn kĩ một lát, tầm mắt liền tối đen.

“Lão đại, đây là ảnh ghép, đối phương rõ ràng đã sử dụng thủ pháp rất cao tay, người trong nghề như bọn em cũng suýt không nhận ra .”

Quả thật tinh vi, đó là bố mẹ Lâm Quân Dao, trong tình huống bình thường, cô nhóc đó sẽ không màng tất cả mà lo lắng cho an nguy của bố mẹ mình, làm sao có thể lý trí phân tích, cứ thế mà sẽ dễ dàng lọt vào bẫy của kẻ địch.

Trương Đình siết chặt nắm đấm.

“Tôi biết rồi, kẻ đó nhất định là gửi bưu phẩm cho cô ấy, nếu vậy, cậu tra theo manh mối đó cho tôi .”

“Vâng .”

Trương Đình cúp máy xong, hắn lại ấn số gọi một cuộc khác.

“ Viêm Thần, đưa tôi mượn đội tình báo của cậu, tôi muốn điều tra một người .”

Viêm Thần ngạc nhiên:

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

“Đừng hỏi nhiều, đưa người cho tôi là được!"

Viêm Thần nhún vai, không hỏi nữa.

Trương Đình cúp máy, hắn cầm áo khoác vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng hắn đột nhiên rất lo lắng, cũng cực kỳ lo sợ, đối với sự mất tích của bố mẹ cô, hắn thật sự lý trí, hắn vẫn lo lắng, nhưng hắn biết cái nào quan trọng, nhưng chỉ vừa nghe tin cô mất tích, hắn liền hoang mang, trong lòng là thật sự lo lắng, giống như trong người có một ngọn lửa mãnh mẽ dâng trào, gần như là chiếm gọn cả tâm trí hăn.

Lâm Quân Dao! Nhất định không được xảy ra chuyện gì .” Lâm Quân Dao mơ hồ tỉnh lại, cô không đeo bịt mắt, nhưng trước mắt lại tối đen.

Cô cổ mở mắt, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen ngòm không rõ ràng.

Mắt cô làm sao thế? Tại sao cô không nhìn thấy gì? “Không bật đèn sao?"

Dường như có người đi vào trong, cô lập tức cảnh giác, lúc này, người cô đột nhiên đau nhói.

Đúng rồi, sau khi cô nhận được hộp bưu phẩm kia, cô liền đến nơi mà trong phong thư chỉ định, nhưng mà cô mới chỉ đến nơi, trước mắt liền tối sầm, miệng cô bị bịt chặt, một mùi hương lạ xông thẳng vào mũi cô, ngay sau đó thì không nhận thức được điều gì nữa.

Là ai đã bắt bố mẹ cô? Những bức ảnh đó, bố mẹ cô đã chịu đựng những gì, rất cuộc là nhà cô đã đắc tội với ai, tại sao lại bắt bố mẹ cô chịu những hành hạ đau đớn đó? “ Đừng cựa quậy, cô càng cựa quậy, bản thân sẽ càng đau đớn mà thôi!"

Lâm Quân Dao sợ hãi co người, tứ chi đều bị buộc chặt, thậm chí trên sợi dây thừng kia còn có chút ẩm ướt, không biết là đối phương đã bôi thứ gì lên, mà cô chỉ vừa giấy dụa, hai tay hai chân đều bị co chặt lại nữa, hơn nữa còn vô cùng xót, giống như vết thương hở bị nước muối đổ lên vậy.

“Anh là ai? Vì sao đưa tôi đến đây? Vì sao lại không bật điện?"

Người kia cười khẽ:

“Trong phòng rất sáng mà, 14 chiếc đèn đều đang bật ở chế độ cao nhất, sáng vô cùng .”

Lâm Quân dao sững sờ, 14 chiếc đèn, đều đang bật, nhưng tại sao, tại sao cô lại thấy tối như vậy? Mắt của cô, rốt cuộc làm sao vậy? "Mắt của tôi mắt của tôi .”

“Đừng căng thẳng, chỉ là tạm thời không thấy gì mà thôi, nếu cô ngoan ngoãn hợp tác, đương nhiên chúng tôi rất nhanh liền có thể thả có đi.

” Lâm Quân Dao hỏi dồn:

“Bố mẹ tôi thì sao? Bọn họ đâu rồi? Các người đã làm gì họ rồi hả?"

Giọng người kia khàn khàn, Lâm Quân Dao chỉ có thể nhận ra đó là của đàn ông nhờ bước chân, chứ ngoài ra không hề nhận ra điều gì khác.

Cập ŋhật Chương mới nhất tại w'eb лhayho.cом

Sự thật đúng như cô đoán, người đàn ông kia đang đeo máy chuyển giọng.

Trong căn phòng rộng lớn thênh thang, duy chỉ có cô được treo trên giá thập tự, đôi mắt mở lớn nhìn hắn, nhưng trước sau đều không có tiêu cự.

Hắn bước vài bước đến gần cô, sau đó lại hạ giọng bên tại cô:

“Bọn họ vẫn an toàn, chỉ cần cô phối hợp với tôi, tôi liền đảm bảo cho 3 người đoàn tụ .”

Lâm Quân Dao hít sâu, né tránh sự tiếp xúc đang đến gần, đó là một loại nguy hiểm rùng rợn, như một con báo, đang nham hiểm đưa móng vuốt của mình lên dụ dỗ đối phương vậy.

Cô rất hoảng loạn, cũng rất sợ hãi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Các người rốt cuộc là ai? Rốt cuộc bắt bố mẹ tôi vì cái gì? Còn bắt tôi để làm gì hả?"

Lâm Quân Dao tức giận khẽ quát.

Người nọ nhìn cô, im lặng một lúc, giống như là bình yên trước khi giông bão ập đến.

Im lặng như tờ, đến tiếng trái tim trong lồng ngực của cô đập, cũng vang lên cực kỳ rõ ràng.

“Đừng nóng vội .”để tôi nói cô biết những gì cô cần làm là được rồi.

Lâm Quân Dao cắn chặt răng, khẽ kìm nén nỗi sợ hãi vô cùng trong lòng mình, đáp lại hắn:

"Tôi biết rồi!"

cáo:

“Tốt nhất cô nên thành thật một chút, nếu như dám giở trò .”

nơi này là địa bàn của tôi, cô có tin không những đôi mắt này mà ngay cả bố mẹ cô, cũng không bốo giờ có Người kia bóp chặt mặt cô, trước tiên liền đem lời cảnh cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời không?"

Lâm Quân Dao lạnh buốt sống lưng, khó khăn nặn ra một chữ:

“ Được .”

Người kia lại cười, giống như thuần phục được một con sủng vật hoang dã, hắn đưa bàn tay lạnh buốt như băng của mình khẽ xoa mái tóc cô.

Khoảnh khắc này, Lâm Quân Dao mới cảm thấy ủy khuất thế nào, bàn tay của Trương Đình trước đây thường xoa mái tóc cô, da thịt hắn có độ ẩm, còn có mùi thơm khẽ phảng phất của sữa tắm, cô đã từng đắm chìm trong đó, trong sự sủng nịnh của hắn.

Nhưng bây giờ, bàn tay kia lạnh toát, giống như tu la đùa giỡn, khiến cô không khỏi run rẩy sợ hãi.

Thật sự rất sợ hãi.

Bất lực trước mọi thứ xung quanh .”