Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 24: Chia tay




Khúc Vận Lâm Quân Dao vì lo lằng cho khúc Vận mà quay lại ngôi nhà kia, vừa đi đến gần đó, cô đã nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên, Trong đảm hỗn loạn kia, cô nhìn thấy khuôn mặt của kẻ ngày trước từng chĩa súng vào đầu mình.

Ngày hôm đó, hần như sát thần, chỉ chực chờ nổ súng.

Là Trương Đình trong phút chốc đã cửu cô.

Khúc Vận đánh đã mệt là, quần áo trên người đã xộc xệch xiêu vẹo, vừa nghe thấy tiếng gọi, cô gần như là chạy theo người kia.

Viêm Thần nhìn cô trèo tường chạy mất, mắt liền tối sâm:

“ Khốn kiếp thật ' Đuổi theo .”

Khúc Vận vượt tường chạy đến chỗ Lâm Quân Dao, hai người chạy thêm một đoạn, thể lực của Lâm Quân Dạo vốn không bằng mấy tên côn đồ kia, Khúc Vận thì sớm đã yếu sức, không lâu sau đã nghe thấy tiếng người đuổi theo ở đằng sau.

“Dạo, cô đừng hại chết tôi đấy .”

Lâm Quân Dao nghiến rằng:

“ Cô mà chết thì tôi cũng chết đấy .”

Làm Quân Dao chạy xuyên qua một con hẻm nhỏ, rồi lại rẽ thêm một đoạn nữa.

Két!!! “Các người đi không có mắt hả .”

Quân Dao?"

Lâm Quân Dao và Khúc Vận đồng thời lao ra, xe của Lương Lan phanh gấp, tiếng kêu cực kỳ chói tai.

Cô không để ý được nhiều, mở cửa nhìn Khúc Vận:

“Lên xe “Dao, có chuyện gì thế? Đây là ai?"

Lâm Quân Dao nhìn đám người đằng sau đã đuổi đến, vội hét lớn:

“ Lái xe mau ... Lương Lan bị Lâm Quân Dao dọa cho hoảng sợ, vội vàng gạt cần phỏng đi.

Viêm Thần cũng người đuổi đến, nhìn hai người nhảy lên xe, đám thuộc hạ liền nhanh chóng lái xe tới.

“ Khúc Vận, cô cho rằng mình thoát được sao?"

Xe của Lương Lan phóng đi trên đường, nghi hoặc trùng trùng nhìn hai người vừa lên đằng sau.

Lâm Quân Dao thở không ra hơi, may mà cô nhớ trước đó Tổng Đình Thư đã hẹn với Lương Lan đến Tổng gia cùng cô đi chơi, con đường đến đó cần đi qua con ngõ nhà cô, nếu không thì, cô với Khúc Vận, cũng không biết chạy thế nào.

Khúc Vận lên xe nhưng tâm tình không bớt căng thẳng, cô nhìn ra phía sau, ánh mắt tối tăm lạnh toát:

“ Đổi người lái đi!"

Lương Lan còn chưa kịp định hình thì Khúc Vận đã chui lên trước, đẩy cô sang ghế lái phụ.

Này này .”

cô làm gì thế hả?"

Nguy hiểm .”

Lâm Quân Dao hét lớn, bọn họ đang ở đường lớn, vừa rồi Khúc Vận trèo lên khiến xe chao đảo, suýt nữa thì xảy ra tai nạn.

Lương Lan và Lâm Quân Dao đều gần như không thở được, bọn họ nhìn Khúc Vận như thấy quỷ, nhưng Khúc Vận chỉ liếc kính chiếu hậu một cái, sau đó nhắc nhở:

“ Bám chắc vào!"

Tiếp đó, xe ga lên hết sức, phi thẳng trên đường quốc lộ đông đúc, tiếng hét thê thảm trong xe khiến người bên ngoài sởn cả da gà.

Viêm Thần ở đằng sau, thấy chiếc xe kia lao đi như ma, cả khuôn mặt liền đỏ bừng tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà chửi rủa.

“Quay về.

Trương Đình đang ở trong phòng làm việc, cửa phòng liền bị một cơn giận tự ngút trời đạp tung.

Hắn nhìn mày, ra vẻ không hài lòng.

Đại Hổ hoảng hốt chạy vào, nhẹ nhàng thăm dò:

“ Viêm lão đại, anh không sao chứ?"

Con mẹ nó, sao cái rắm ấy!"

Cô ta dám ga xe ô tô hết cỡ trên đường quốc lộ, nghĩ nơi này là đâu chứ, sân đua của cô ta sao!"

Tức giận, hắn đập tan chiếc ghế gỗ bên cạnh Trương Đình.

Đại Hổ lau mồ hôi, ngượng ngập nhìn Trương Đình.

Trương Đình:

" Cậu ra ngoài trước đi ... Hắn hạ bút, giọng điệu thản nhiên như đoán trước được tình hình:

“ Kẻ trốn thoát được trong tay của đại ca, tất nhiên là một người không đơn giản!"

Viêm Thần nhìn hắn, sau đó lại bực bội thảo cà vạt:

“ Không ngờ cô ta lại có đồng bọn ở thành phố này, em đúng là xem thường bản lĩnh của cô ta rồi!" Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

“ Đúng rồi, con nhóc anh cứu lần trước, cô ta có quan hệ với Khúc Vận, cô ta là ai ...?"

Trương Đình không hiểu ý hắn, hỏi lại:

“ Ai .” Viêm Thần chặc một tiếng, lại nhắc lại:

“ Cái đêm mà đại ca xử lý bống hội của Phí Đình, con nhóc kia được Phí Dạ Đông đưa đến đó, cô ta bảo vệ cha con Phí Dạ Đông như thế, nếu như không phải anh ra tay ngăn cản, em sớm đã bắn chết cô ta rồi .”

Trương Đình hơi ngẩn người, người hắn nói đến là Lâm Quân Dao.

Cô nhóc này với người phụ nữ kia có quan hệ? Tại sao người của hắn lại không có thông báo? Trương Đình:

“ Sao lại nhắc đến cô ấy?"

Viêm Thần có phần bực tức:

“ Nếu như cô ta không xuất hiện, thì Khúc Vận cũng trốn thoát nhanh được như thế!"

" Cô ấy đi cùng Khúc Vận rồi?"

Viêm Thần nghiến răng rít lên:

“ Đúng vậy, bọn họ vì tránh thuộc hạ của anh bắt được, mà lao xe như điên trên đường lớn đấy!"

Sống lưng Trương Đình đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Lâm Quân Dao sao có thể đi cùng hạng người kia, cái gì mà đua xe trên đường, cô nhóc kia dạo này rốt cuộc là có chuyện gì thế hả? “ Đại Hổ ...vào đây!"

'Da.." Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Gọi đám người tôi cử đến chỗ Lâm Quân Dao vào đây .”

Đại Hổ nhìn Trương Đình, hình như lão đại của bọn hắn cũng đang tức giận, trong phòng hiện giờ có hai quả b, hắn phải nhanh chóng rời đi mới được! Khúc Vận lái xe đến gần bờ sông rồi dừng lại.

Gần đó có mấy con tàu đang đỗ lại bốc dỡ hàng, cũng có mấy con chuẩn bị rời đi.

Khúc Vận xuống xe, gió sông thổi tạt qua mặt cô, làm mái tóc rối tung của cô càng trở nên loạn hơn.

“ Phí Dạ Đông thế nào rồi?"

Lâm Quân Dao nhìn cô đáp:

“ Đã có người đưa đi rồi!"

“Là ai?"

Lâm Quân Dao lắc đầu:

“ Là người anh ấy gọi đến!"

Khúc Vận gật đầu, sau đó lại hít một ngụm khí lớn, cuối cùng mới quay lại nhìn hai người:

“ Vậy được rồi, tôi cũng phải đi rồi, thời gian này .”

cảm ơn nhiều .”

Lâm Quân Dao nghi hoặc hỏi:

" Cô định đi đâu, còn nữa, cô với đám người kia là sao?"

Không có gì, là ân oán cá nhân thôi, nói cô cũng không hiểu l Khúc Vận nhìn Lâm Quân Dao, cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng lại lấy ra trong người một miếng ngọc đặt vào tay Lâm Quân Dao:

“ Lần này coi như cô đã cứu tôi, thứ này cho cô .”

sau này không cần gặp lại nữa .”

“ Khúc Vận .”

Khúc Vận nhìn Lâm Quân Dao, lần đầu tiên từ khi hai người gặp nhau, cô thấy Khúc Vận cười:

“ Quên tôi đi .”

nhất định phải phải quên tôi đi .”sau này nếu như có người tìm đến cô, vậy hãy nói, cô chưa từng biết Khúc Vận.

Nhớ chưa?"

Lâm Quân Dao lắc đầu:

“ Tại sao chứ?"

" Không có tại sao, chúng ta không cùng thế giới, sự tồn tại của tôi .”

chỉ khiến cô gặp thêm rắc rối thôi .”

Nhớ lấy lời tôi .”

Khúc Vận quay lưng rời đi, mặt trời giữa trưa lên cao, rọi chiếu ánh nắng lên bóng dáng cô gái kia, kiên cường mà tiêu sái vô cùng.

Khúc Vận, cô rốt cuộc là ai? Rồi lại muốn đến nơi nào? Chúng ta sau này, có còn cơ hội gặp lại nữa không? Làm Quân Dao cầm miếng ngọc trên tay, miếng ngọc còn hơi ấm của da thịt, mà chủ nhân của nó đã sớm không còn ở nơi này nữa.

Thì ra, cuộc gặp gỡ giữa người với người, có thể ngắn ngủi mà chóng vánh đến như thế.

Lương Lan nhìn con tàu mà Khúc Vận lên đã thuận lợi rời bến rồi mới quay sang nói với Lâm Quân Dao:

"Chúng ta về thôi"